1. Tôi còn nhớ bước ngoặt cuộc đời tôi xảy đến vào một ngày giữa tháng 12/1995. Tôi ra bưu điện gửi thư cho Má tôi, tình cờ gặp lại H. H không phải bạn học cũng không phải bạn hàng xóm gì của tôi. H thường đến dạy kèm cho nhỏ em họ ở sát nhà tôi để kiếm tiền học đại học. Tôi biết khá rõ gia cảnh của H vì bà nội H hay trò chuyện với tôi. Cả H và bà nội H đều là những ân nhân lớn mà cả đời tôi không quên.
Biết tôi đang kiếm việc làm, H sốt sắng nói H biết chỗ này đang cần tuyển người nè, mai H ghé chở X đi phỏng vấn nha. Tôi cũng không suy nghĩ gì, chỉ ừ vậy thôi. Vậy mà sáng hôm sau, H chạy qua nhà chở tôi ra nhà hàng. Tôi đã làm ở nhà hàng đó hơn 10 năm, một thời gian quá dài. Một xã hội thu nhỏ mà tôi học được rất nhiều điều ở đó. Những tình cảm đồng nghiệp của anh chị em chúng tôi cũng là những tài sản quý giá mà tôi có được, dù giờ đây mỗi người một nơi, bận rộn với cuộc sống mưu sinh... Tôi biết ơn H vì H đã giúp tôi bằng một tình cảm vô vụ lợi, H chưa từng nhận ở tôi bất kỳ sự báo đáp nào. Vợ của H cũng là một trong những người bạn thân của tôi. Hai vợ chồng bạn tôi đang trong cơn gian nan khốn khó, mà tôi thì cũng đang ở trong tình trạng không khá gì hơn, chỉ biết cầu nguyện cho hai bạn của tôi thôi.
2. Bà Nội H bằng tuổi bà Ngoại tôi và là hàng xóm thân thiết của gia đình tôi mấy chục năm, tôi gọi bằng bà Hai. Tính bà Hai khẩu xà tâm phật. Bà có thể chửi xa xả từ sáng đến tối nhưng thấy ai khổ lại giúp rất tận tình. Má tôi vỡ nợ, thiếu bà Hai tới 10 triệu đồng, tiền lời 500 hay 1 triệu một tháng gì đó tôi cũng không nhớ. Bà Hai không hề chửi mắng gì nhà tôi cả, gặp mặt tôi còn hay nói chuyện động viên. Một thời gian sau, đi làm ổn định rồi tôi mới thương lượng trả cho bà Hai 1 tháng 150.000 đồng. Tôi còn nhớ lúc nghe tôi nói, bà Hai hơi sững người ra nhưng Bà trả lời tôi "ờh, con tính sao cũng được, miễn là có trả, từ từ rồi cũng hết". Khỏi phải nói, đám con cháu bà Hai phản ứng dữ dội, 150.000đ không đủ đóng tiền lời hằng tháng? góp vậy đến chừng nào mới hết?? Họ hết đứng trước cửa nhà tôi chửi phong long, còn quay lại cằn nhằn sao bà Hai nghe lời tôi nữa. Bà Hai chửi cho cả đám, vậy là bà cháu, mẹ con họ gây ì xèo. Tôi cứ thế mà lẳng lặng góp cho bà Hai thôi, 150.000 đồng/tháng. Mất đến 6 năm mới góp xong tiền vốn, bà Hai không hề lấy thêm một đồng tiền lời nào của tôi. Trong suốt thời gian đó, hai bà cháu tôi vẫn thường ngồi ở cái băng ghế thấp ngay ngã ba gần nhà tôi tám chuyện này chuyện kia. Tôi cảm kích bà Hai lắm lắm!
3. Cô là bạn thân của Má tôi. Cô sống độc thân không con cái nên cô cũng thương mấy anh em tôi lắm. Má tôi nợ cô tới 50 triệu đồng, một số tiền không hề nhỏ. Má tôi đi, cô bị sốc, ngày nào cũng tới nhà tôi khóc lóc thảm thương. Một thời gian sau khi tôi đi làm, cô tìm tôi nhiều hơn. Tôi thương lượng trả cho cô 300.000đ/tháng, không hiểu sao cô cũng chấp nhận!? Tôi đã trả số nợ này trong bao lâu nhỉ? Từ năm 1996 đến cuối năm 2009, đều đặn mỗi tháng 300k, tốn có mười mấy năm chứ nhiêu! Mỗi tháng, tôi nhờ dì tôi mang tiền sang cho cô, lần nào cô cũng gửi dì tôi mang về cho tôi nào son, nào phấn, nào chì kẻ mắt, nào bánh, nào trái cây.. Tôi hay cười, kiểu này y như trả nợ được tặng quà khuyến mãi! Đến giờ, tình cảm của cô cháu tôi vẫn tốt. Tôi cũng biết ơn cô nhiều lắm vì tôi dám chắc không ai kiên nhẫn bỏ ra một số tiền to đùng cách đây mười mấy năm để nhận về nhỏ giọt từng đồng tiền lẻ, lại còn mất giá quá xá như vậy...
4. Tôi chưa muốn nhắc đến chị trong bài viết này, bởi vì ơn của chị đối với tôi quá lớn. Lớn đến nỗi tôi không biết phải bắt đầu kể như thế nào? Chị là sếp tôi mười mấy năm rồi. Chị có cái tâm và cái tầm rất lớn. Chị dạy cho tôi nhiều thứ, chia sẻ với tôi mọi điều, nâng đỡ tôi, dìu dắt tôi bao nhiều năm nay rồi... Và... vì sự nâng đỡ đó vẫn còn tiếp diễn trong cuộc đời tôi... nên tôi tự nhủ tôi sẽ phải khắc cốt ghi tâm tình cảm của chị em tôi thôi!
5. Tôi cũng không muốn nhắc đến anh vào lúc này, nhưng thật sự mà nói, tôi biết ơn anh vì tất cả những gì anh mang đến cho tôi. Anh là món quà lớn nhất mà Chúa đã ban tặng cho tôi. Tôi đã tin, anh không chỉ là bạn đời mà còn là vị thần hộ pháp tâm lý cho tôi. Cái khoảng thời gian chung sống với anh là khoảng thời gian đáng giá nhất của cuộc đời tôi (cho đến lúc này ;)). Tôi sẽ ghi khắc trong lòng điều đó. Mãi mãi.
6. Tôi còn gặp rất nhiều quý nhân trong đời mà nếu kể ra đây thì sẽ có đến số mấy mươi. Chỉ cần biết, người thân của tôi yêu quý tôi thôi không nói, những người quen biết gia đình tôi, những người biết tôi từ nhỏ tới lớn, bạn bè thân sơ, đồng nghiệp cũ mới hay cả những người chỉ gặp gỡ tôi vài lần rồi trở nên thân thiết, tất cả đều ít nhiều khiến tôi cảm kích. Họ luôn là những người đã ủng hộ, yêu quý, giúp đỡ, động viên, chia sẻ với tôi bằng những tình cảm thân thương nhất...
Còn tôi ư? Tôi đối với ai cũng không hẳn đã hết lòng, tôi cũng không là trung tâm thu hút mọi sự chú ý, thiên hạ còn đồn hồi xưa tôi là bà chằn lửa nữa... Nhưng tôi biết, tôi đã sống với tất cả mọi người bằng chính con người thật của mình. Không màu mè, không kỳ khôi, không ganh ghét, không đanh đá, không liếc xéo, không nói xấu, không kích động, không khích bác ai bao giờ... Tôi là một người tốt!? Sao tôi lại nói ra điều này ta? Tôi đang khoe khoang, khoác lác gì đây!? Héhé... ai biết tôi cũng hiểu tính tôi đâu có vậy đâu hen. Tôi chỉ nói vì tôi muốn có một khoảnh khắc nhìn lại mình. Để cảm kích mình. Để động viên mình. Tự khích lệ tinh thần mình tí xíu thôi àh, có hại gì đâu nà ;))
(note cũ 17.7.2010, có edited)
Chị đọc thôi nhé.
Trả lờiXóaVà chia sẻ.
Thời gian là của Chúa :))
Trả lờiXóablog đẹp ! nhìn xanh mắt
Đọc và biết một thời gian khá mệt mỏi nhưng rồi đã qua đi.
Trả lờiXóaMuốn chia sẻ với bạn.
Một hành trình đầy cam go bạn nhỉ, ngược lại được cái giá ấm lòng.
Trả lờiXóa@all: thanks mọi người đã chia sẻ với X.
Trả lờiXóaNhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaThật là cảm kích,củm kích vô cùng đáng là một bài khích lệ cho mọi ng biết nhìn nhận đúng bản thân mình
Trả lờiXóa"Người đàn bà khôn ngoan là người có nhiều điều muốn nói chứ không pải không mún nói ra"
Danh ngôn Ba Tư
hj