Thứ Ba, 13 tháng 12, 2011

Xuân can cook!

Sinh nhật Má, thằng N. đặt người ta giao 10 kí lô hào tươi sống. Đem nướng phô mai. Ta nói, huy động cả nhà, rối thấy thương. Đứa rửa hào, đứa cầm búa đập bể vỏ, đứa cầm dao tách tách, đứa rửa lại sợ còn lẫn vỏ hào vụn, đứa ngồi chổng mông nướng, đứa đi tới đi lui pha nước chấm mù tạt zí muối tiêu chanh, đứa dọn bãi chiến trường gồm 8-9 kí lô vỏ chưa kể lúc nướng mấy cái vỏ hào nổ tí tách trắng cái lò zí cái sân luôn. Rốt cuộc, đưa đẩy làm sao mà chỉ còn có bốn đứa ăn cho hết nguyên cái đống hào này. Ngon hông thể tả ;))

Dù gì tôi cũng là chỉ huy trưởng kiêm đầu bếp chính trong bữa tiệc này. Cho nên, tự dưng có hứng post lại cái entry cũ mèm này. Cho cái blog của tôi ấm áp lại một chút trong những ngày cuối năm lạnh lẽo này. Không dưng mà tôi nhớ cái bếp hồi xưa của mình dã man. Hổng phải nói chứ, có đôi khi, tôi cũng còn thảng thốt hổng tin nổi, chỉ trong tích tắc (có bao lâu đâu), tôi đã mất tất cả những thứ (đáng lẽ ra) thuộc về tôi ...

(Thôi kệ... :))

Xuan can cook!
(note cũ 01.03.2010)

Sáng chủ nhật, tôi xách xe đi chợ Cây Quéo. Mấy chị bán hàng quen ngoài chợ thấy tôi gọi í ới. Mấy chỉ thắc mắc sao lâu quá không thấy tôi đi chợ? Quả thực, mấy tháng trời rồi tôi có chợ búa cơm nước gì đâu. Thiệt, nhiều khi tôi nhớ cái bếp với nhớ cái chợ gần chết luôn! ...Bị vì khi xảy ra chuyện, chưa gì hết là tôi đã bị một thế lực độc ác cưỡng chế giải tỏa trắng cái bếp đầu tiên! Nghĩ lại thấy cũng hơi ấm ức.

Tôi đi chợ dễ tính lắm. Lựa xong để lên cân, tính tiền, tính đúng tính đủ thôi. Chỗ nào bán hàng uy tín, tôi thành khách quen. Nếu phát hiện bị lầm, tôi không bao giờ mua họ nữa, mua người khác. Tính tôi mua bán lẹ làng, không có kỳ kèo bớt một thêm hai. Tôi mở hàng người ta mua may bán đắt lắm nên tôi ra chợ được mấy chỉ săn đón kêu réo thấy thương :))

Thiệt ra, tôi hiếm khi nấu ăn hay làm công việc nhà khi còn là con gái, hay nói đúng hơn là tôi không làm gì động móng tay khi ở nhà má tôi. Kể từ khi tôi thành thân, do tìm tòi luyện tập ngày qua ngày, võ công môn phái nấu ăn của tôi càng lúc càng thâm hậu. Càng nấu càng thích, cho nên nấu nướng cũng là một sở thích của tôi. Được nhìn thấy mọi người quây quần lại, ăn món của mình nấu và gật gù "ngon quá" đối với tôi là một niềm vui. Theo tôi thì người sống có lòng (sống vì người khác hoặc vì tâm hồn ăn uống của mình) mới nấu được một món ăn ngon. Nói như vậy không có nghĩa là ai không biết nấu ăn hay nấu ăn dở đều không có tấm lòng thành đâu nha ;) Chớ có hiểu lầm!

Nhờ có bạn Google, tôi mới biết tôi có khả năng làm nhiều món ngon để phục vụ cho những người thân yêu của tôi. Chỉ cần họ hỏi tôi biết nấu món đó không, tôi sẽ trả lời tôi biết rất tự tin. Rồi tôi vô Google search, in ra, đọc tới đọc lui và cứ thế mà lui cui nấu với nướng :). Thiệt ra, cho đến bây giờ đối tượng phục vụ của tôi chỉ có chồng và cả nhà chồng tôi thôi. Lâu lâu có tiệc, mời bên nhà má tôi qua ăn, ai cũng ngạc nhiên thắc mắc "mày biết nấu ăn hả?", "mày nấu đó hả?", "chời ơi, con X nó cũng biết nấu ăn!?", "ngạc nhiên chưa??". Tôi cười cười, mồ hôi đầm đìa nhưng cái bụng mát rượi ;))

Vợ chồng tôi ăn uống khá đơn giản. Thiệt tình, bây giờ tôi thèm lắm một mâm cơm nóng với cái món thịt kho tiêu, một đĩa rau luộc, một tô nước luộc rau và một chén nước mắm dằm hai trái ớt hiểm. Tôi nhớ cái món thịt ba rọi xắt mỏng nướng với đậu bắp cuốn thật nhiều rau sống chấm chao, hai vợ chồng vừa ăn vừa gật gù ngon tuyệt. Tôi thèm ăn canh nóng, nhất là canh khoai mỡ, canh chua cá bông lau với canh tàu hủ hẹ. Tôi muốn làm món cá kèo chiên ngập dầu giòn rụm chấm nước mắm me, hai đứa mê lắm. Tôi muốn làm thử thêm nhiều món mới nữa ngoài những món sở trường của tôi như: gà luộc rồi xé phay, nước luộc gà đem nấu cơm và thêm tô canh cải ngọt nữa, thêm món càri gà vừa béo vừa thơm, rồi sườn heo nấu đậu, gà nấu paté, cá lóc hấp, bánh mì hấp, mì ý xào bò, salad kiểu Nga... Coi bộ toàn là những món thông thường, nhưng mà vô tay tôi nấu thì ngon lắm à nha, bởi có đầy đủ hương vị của tình yêu thương (cái này mới châm thêm vô cho sến sến một tí, sẵn pr cho ai đó thèm chơi ;))

Bây giờ, tôi chỉ muốn thắp lại ngọn lửa trong bếp nhà tôi, nhưng vì một số lý do khách quan, tôi vẫn chưa làm được. Thiệt tình là tôi còn ray rứt vụ đó lắm. Và, tôi vẫn ngày đêm mong ước bếp nhà tôi sẽ ấm lại một ngày không xa...

Là phụ nữ, nấu một món ăn ngon không khó, phải không bạn? Chỉ cần mình có lòng! ;)

Relax:
Baby cầm tay mẹ hỏi:
- Mẹ ơi...sao tay mẹ mịn màng thế!
Mẹ baby đỏ mặt:
- Tại vì ba con rửa chén bằng Sunlight đó...

giờ X. bỏ bếp, qua giữ trẻ này nè ;)

5 nhận xét:

  1. "Là phụ nữ, nấu một món ăn ngon không khó, phải không bạn? Chỉ cần mình có lòng"
    Đúng. Khi có lòng thì nấu. Còn khi không có lòng thì có... ruột để ăn.
    Biết em buồn và nhớ nên ghẹo em vậy thôi. Ráng lên em.Hugssssssss

    Trả lờiXóa
  2. @chị Hằng: biết chị hông khỏe còn ráng chọc em cười nên em cũng hugsssssss chị lại nè

    Trả lờiXóa
  3. Bạn giỏi thiệt nhen, bữa giờ mình cũng lên google search vài món, in ra hẳn hoi rồi... nhưng chưa thực hàng món nào hết. Ở nhà suốt ngày bị chê là đoảng, chẳng biết làm trò trống gì... ức... nên cố gắng thể hiện mình... nhưng đến giờ cũng chưa thể hiện được... càng ức...

    Trả lờiXóa
  4. Nấu nướng cho mình thưởng thức, lâu lâu rủ bạn bè phá một bữa, chẳng hạn như hào nướng phô mai ấy, là bếp mau ấm lên bạn ơi.

    Trả lờiXóa
  5. @chị Kiến: ráng lên chị, có lòng là làm được hà ;))

    a.Đỗ: bi giờ em đang bị phá sản, toàn đi ăn nhờ ở đậu kg hà... dòm cái bếp người ta thèm chảy nước miếng ;) thôi kệ, từ từ, làm gì làm em cũng có zới người ta hà ;))

    Trả lờiXóa

cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))

Xem thêm:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...