Thứ Sáu, 16 tháng 12, 2011

Rời rạc

cầu tre lắt lẻo gập ghềnh thiệt khó đi
Dạo này tôi thấy tôi mắc một cái tật bự thiệt bự. Nửa đêm đang ngủ giật mình cái đùng, ngó quanh quất rồi nhớ mông lung. Không phải nhớ cụ thể một cái gì, ai, ở chốn nào... mà chỉ là những ký ức rời rạc, chắp vá. Ghét. Oải. Buồn buồn. Khó chịu. Ngắn thôi. Đành phải viết ra cho nhẹ cái bụng...

Cái tát
Tôi vẫn chưa hết ám ảnh và day dứt về cái tát của mình dành cho em. Tôi cứ tự hỏi mình, cái tát đó có làm cho em tỉnh lại, hay là em sẽ vô cùng căm ghét tôi? Tôi biết, từ nhỏ tới lớn, chưa từng có ai nói nặng, cũng như chưa hề có ai làm cho em đau. Tôi cũng muốn em biết, từ nhỏ tới lớn, tôi chưa từng thấy đau vì một ai nhiều như vậy, và tôi cũng chưa từng làm cho ai đau một ngày nào. Giá như em có thể hiểu được, nếu cái tát đó làm cho em đau một thì làm tôi đau tới mười lận. Đau. Đau lắm U. ơi, mỗi lần bất giác nhớ đến là chị thấy đau muốn bể lồng ngực... 

Nằm nghiêng
Tự dưng tới từng tuổi này, tôi mới phát giác (hay là nghiệm) ra rằng cái tướng nằm ngủ cũng ảnh hưởng tâm trạng không ít. Nằm ngửa, nếu chưa ngủ, tôi có thể ngó lên trần nhà hoặc ngó ra bầu trời cao cao bên ngoài khung cửa sổ. Tôi muốn suy nghĩ hoặc không suy nghĩ gì cũng được. Nằm sấp, nếu chưa ngủ, tôi có thể thả lỏng hết tay chân, nhẹ nhàng áp sát mặt mình xuống gối. Có phiền muộn chút chút hoặc để cho đầu óc trống rỗng cũng không sao. Nhưng nằm nghiêng thì khác! Một cảm giác rất buồn tủi chạy từ dưới chân, chạy dọc cái lưng, chạy thẳng lên đầu, ứa nước mắt. Nằm nghiêng, tôi thấy mình co ro, khổ sở, cô đơn cực kỳ. Hơn cả tuần nay, tôi thấy sờ sợ cái cảm giác đó, không hề nằm nghiêng nữa.

Chuộc thân
Tôi thiệt sự rất mong ai đó có tiền, một số tiền lớn, mang đến công ty, thảy vô mặt boss tôi, và kéo tay tôi đi ra khỏi đó... Tôi muốn được chuộc thân. Tôi muốn làm lại từ đầu: yêu lại từ đầu và lập nghiệp lại từ đầu, ở một nơi xa thiệt xa cái đất SG này (ở gần biển càng tốt).

Cười lên con!
Nhớ bữa đó, tầm năm giờ chiều, mẹ chồng gọi điện cho con dâu hỏi thăm sao rồi con? Con dâu kể mẹ chồng nghe tình hình cuba lúc đó đang căng thẳng ra làm sao. Mẹ chồng nói thôi kệ nó con ơi... Rồi mẹ chồng kể chuyện nọ chuyện kia an ủi động viên con dâu. Mẹ chồng nói đủ thứ để khẳng định với con dâu rằng nỗi đau của con chẳng là cái đinh gì so với cuộc đời mẹ. Con dâu cứ nhớ văng vẳng trong đầu câu cuối cùng mẹ chồng nói trước khi cúp máy: "con không việc gì phải buồn đâu... cười lên con... mà nè... mai mốt ở nhà có họp mặt, mẹ nhắn mày về, mày nhớ về nha con... cũng không có ai đâu... mấy mẹ con mình thôi... mẹ với con H., con Tr. với mày thôi... nha con?" Con dâu dạ, gác máy, ngồi lại trong văn phòng, nước mắt chảy ròng ròng...

(viết trong một bữa tối hông vui hông buồn,
vừa mới nghe nổ một cái đùng ở ngoài đường, đứt cáp, hết coi được phim Mật danh Iris)

4 nhận xét:

cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))

Xem thêm:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...