Hồi hôm, hai anh hai chị của tôi và hai bé Bắp, Sóc đã lặn lội qua tìm tôi. Tôi đã cố ý tránh bằng cách không nghe điện thoại, không ghé về nhà. Vậy mà đụng mặt nhau ở cổng bệnh viện. Cứ như là tôi bị phục kích dzậy, vừa xuất đầu lộ diện đã bị khống chế. Không thể diễn tả sự vui mừng hồ hởi của hai chị và bạn Bắp. Tôi bị chất vấn, trách móc đủ thứ mà cũng thấy dzui trong bụng. Tại sao không nghe điện thoại? Tại sao phải biệt tích giang hồ? Không nghe điện thoại thì hai chị sẽ qua nhà tìm! Tìm cho đến khi nào gặp được em thì thôi! Hai chị còn thi nhau kể đủ thứ chuyện giống như là tám năm rồi mới gặp được tôi. Đại khái cũng chỉ là hai chị nhớ tôi, thương tôi, nhắc kỷ niệm xưa, hỏi thăm tôi đủ thứ...
Sáng nay, ở tòa, tôi hỏi anh rằng có bao giờ anh tự hỏi vì sao mọi người bên nhà lại yêu quý em nhiều đến vậy không? Anh trả lời: thì em cứ tự hào vì điều đó đi! Phải rồi, em sẽ tự hào vì điều đó, mãi mãi, anh ạ.
Sau ba lần hòa giải, tòa án đã không thành công. Trước tòa, anh, và cả tôi nữa, vẫn lập luận u như kỹ. Không nghĩ lại. Không thừa nhận. Đổ lỗi. Cố chấp. Tỏ ra cao thượng kiểu như không tình còn nghĩa. Nghĩ lại, hình như tôi cũng cư xử không khác gì anh... Và không thể không thất vọng hơn khi tôi nhận ra: cả hai đã không còn là AT và MX của ngày nào nữa...
Tôi biết sau này, tôi sẽ không cho mình thêm một cơ hội nào gặp lại anh nữa. Như vậy là tốt nhất, ít ra là với tôi. Ở bãi xe của tòa án, anh trả tiền gửi xe cho tôi, tôi đã bắt tay chúc anh bình an. Tôi thật sự mong anh bình an. Và bản thân tôi, tôi cũng mong muốn mình được bình an và thanh thản.
Còn tha thứ ư, thì ra, tôi vẫn còn đang cố gắng làm điều đó, từng ngày, từng giờ...
Tha thu Di em, em se thanh than hon.
Trả lờiXóaDẠ
Trả lờiXóaBằng mọi cách phải tự tìm sự thanh thản và bình an cho em đi Xuân.
Trả lờiXóaDẠ :)
Xóa