Thứ Ba, 21 tháng 2, 2012

Ngày kỷ niệm




DIÊM – Nguyễn Kim Anh

Có người ví tình yêu như vỏ với que diêm
Nhưng em không nghĩ thế
Bởi que diêm chỉ một lần sáng lóe
Còn vỏ bao làm cháy đến trăm lần

Em không thể là phần sẫm nơi vỏ kia
Để làm sáng
Rồi đốt lịm đời những que diêm mỏng mảnh
Nơi hết lần này đến lần sau lấp lánh
Rất đa tình rồi phụ bạc như không

Nhưng em sẵn sàng làm chiếc que
Dám đốt cả trái tim diêm sinh bé xíu
Cháy đến tận cùng của thân tăm trắng trẻo
Dù kiếp tàn nhưng biết: đã được yêu!

Dẫu cho anh có tham đến bao nhiêu
Và sau những cuộc tình chỉ dăm ba vết xước
Không oán hờn đâu vì em tin mình được
Chứ yêu nhiều, bạc phếch có gì đâu

Nếu muốn suốt đời ở mãi bên nhau
Thì câu ví kia xin người rút lại
Bởi cái ngắn ngủi khác xa cái còn mãi mãi
mà tình yêu cần đi suốt cuộc đời...




Bữa nay, tôi đánh dấu ngày mới bằng những giọt nước mắt nóng hổi. Không muốn nhấc mình ra khỏi giường. Làm biếng. Không muốn làm gì. Không muốn đi đâu... Mà vẫn phải bước ra đường... Điệu đàng, thơm tho, láng mượt. Cả buổi sáng, đầu tắt mặt tối mà trong dạ chỉ muốn nghe nhạc NK. Giờ này, có cả xấp giấy tờ trước mặt, tôi lại mê man ngồi đọc thơ tình...

Kia là những bài thơ cũ tôi đã cất giữ, chỉ muốn post lần nữa, đọc chơi chơi, cho qua những ngày hoa mộng...

Ừ, thật ra thì... bữa nay đích thực là một ngày kỷ niệm của tôi. Ngày mai lại là một ngày kỷ niệm khác. Ngày mốt cũng lại là một ngày kỷ niệm khác nữa. Kỷ niệm những lần-đầu-tiên trong đời tôi biết đến Gặp gỡ, Thề ước và Vi vu... 

Người ta luôn nhớ rất rõ những gì đã diễn ra trong những ngày gọi là ngày kỷ niệm, tôi cũng đâu có ngoại lệ. Những ký ức đẹp đẽ cứ chìm sâu đâu đó rồi sẵn sàng đổ ập vào tôi, một cách hết sức tự nhiên. Không cần tôi phải cố gắng nhiều để ôm giữ nó. Bất chấp việc tôi đã cố ý tránh né nó tự hồi nảo hồi nào. Nó cứ thế hiển hiện. Từng chút, từng chút một. Khoảng thời gian mấy giờ, ở đâu, với ai. Kìa là những khuôn mặt hân hoan. Có quá nhiều những tiếng nói cười hớn hở. Sáng rỡ. Tin yêu. Siết chặt. Hòa nhịp. Mơ mộng. Mừng vui. Rộn rã...

Kỉ niệm giống như tiếng vang còn tiếp tục vọng lại khi âm thanh đã tắt (A.Jarry)

Ừ, thì tất cả rồi cũng chỉ còn là những kỷ niệm, những tiếng vang...
Không-dễ-quên nhưng sẽ qua nhanh thôi...

thèm ăn một ly kem!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))

Xem thêm:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...