Khi buồn nhất, bạn sẽ đi đâu? Khi mệt mỏi rã rời, bạn có muốn đi đâu đó ra khỏi nhà? Khi bạn chỉ muốn ở một mình, không muốn làm phiền ai và cũng không muốn ai làm phiền mình, đâu sẽ là nơi bạn tìm tới trú ẩn? Giữa đất SG xô bồ náo nhiệt này, nếu muốn tìm một nơi tĩnh lặng yên bình, bạn hổng cần phải đi đâu xa đâu. Những nơi tôi kể dưới đây, ai cũng có thể tới, cho dù bạn là người có đạo hay không có đạo Công giáo...
Lúc còn ở Bình Thạnh, tôi thích nhất là được cùng bạn đời của mình tay trong tay vui vẻ đi từ bãi xe ngoài cổng, băng qua một khoảng sân rộng, vô nhà chầu nằm sâu bên trong khuôn viên nhà thờ Tân Định vào mỗi tối thứ ba (bởi các ngày còn lại trong tuần đều đã có lịch chầu kín mít của các hội đoàn). Tôi thích không khí & cả cách bài trí của nhà chầu này. Một nhà chầu nhỏ được trang trí bằng gỗ và thảm rất ấm áp. Có rất nhiều hoa. Hoàn toàn yên tĩnh. Và là nơi mà tôi có thể đắm mình trong sự thinh lặng tuyệt đối... Vào những ngày sóng gió mờ mịt, tôi đã tìm đến đó, hầu như mỗi ngày. Dù nỗi buồn có to lớn tới đâu, dù lo lắng sợ hãi đến dường nào... nhưng một khi đã đến, ở lại và rời khỏi đó, tôi luôn thấy lòng mình dịu lại, giống như Chúa đã ít nhiều gì cất bớt dùm cho tôi gánh nặng trong lòng :)).
Sau này, tôi không thường đi lại những con đường cũ nữa, nơi tôi lui tới mỗi ngày là nhà thờ Huyện Sĩ, cách nhà má tôi chỉ một con đường nhỏ xuyên qua công viên 23/9. Dù là ngồi ở hang đá Đức Mẹ hay quỳ trong nhà chầu nằm bên hông nhà thờ, cái cảm giác được Chúa chở che an ủi vẫn y thinh như lúc tôi ngồi trong nhà chầu Tân Định. Tôi đã từng tả những buổi sáng, ngồi với Đức Mẹ ở ngoài hang đá, trời xanh mây trắng, gió mát rười rượi, cảnh quan thì thoáng đãng trong lành, tâm hồn tôi nó nhẹ nhàng sâu lắng gì đâu. Tôi chưa từng tả có những buổi trưa, đang đi làm ở văn phòng nhưng trong lòng thấy bứt rứt là tôi xách xe chạy đi... tới nhà chầu này, quỳ gối, đọc kinh, cầu nguyện... rồi quay lại văn phòng làm tiếp. Có những buổi tối trống trải, tôi chở em Hiển đi lòng vòng rồi hai chị em cũng chui vô nhà thờ, tôi ngồi thơ thẩn hóng gió ở mấy hàng ghế đá ngoài sân, em Hiển chạy loanh quanh... rồi về... mà vẫn thấy lòng nhẹ nhàng hơn...
Có một nơi đầy ắp kỷ niệm mà tôi chưa bao giờ bỏ qua việc viếng thăm nếu có dịp đi đâu đó qua quận 3: nhà thờ Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp trên đường Kỳ Đồng. Đến đó, tôi thường bước thẳng vào trong, quỳ ở giữa nhà thờ, hàng ghế thứ tư, ngay trước mặt tượng Chúa thăng thiên, bên trái là bàn thờ Đức Mẹ, bên phải là bàn thờ Thánh Giuse. Tôi có tình cảm đặc biệt và yêu quý cả ba người họ :). Không hoàn toàn tĩnh lặng như hai nhà chầu ở Tân Định & Huyện Sĩ... nhưng sau khi đã đọc kinh cầu nguyện xong, bạn có thể thư giãn tuyệt đối, như tôi đã từng trải nghiệm, rất nhiều lần. Chỉ đơn giản bằng cách ngồi thinh lặng ở đó, giữa nhà thờ, hàng ghế thứ tư, nhắm mắt lại, bạn sẽ cảm nhận được một không khí rất đỗi bình an và dễ chịu. Gió mát rười rượi. Tiếng chim hót véo von. Văng vẳng từ phía bên kia nhà nguyện là tiếng hát trầm bổng của một ca đoàn nào đó đang tập hát những bài thánh ca ngọt ngào. Sau đó bạn có thể dỡ một quyển sách ra, thư thả ngồi đọc, mà không bị bất cứ ai hay điều gì quấy rầy. Những ngày tâm trạng không tốt, tôi vẫn thường đến đó với một quyển sách, hoặc ngồi hết buổi sáng, hoặc ngồi hết buổi chiều... Và tôi vẫn thích những buổi tối đi Lễ chủ nhật ở đó, các cha DCCT giảng rất hay :))
Nếu có một ngày nghỉ, không biết đi đâu, không biết làm gì để cho qua một ngày dài lê thê, tôi sẽ chạy xe một mình một mạch tới Nhà thờ Fatima ở Bình Triệu, Thủ Đức. Đến đó, ngồi dãy ghế ở bên phía tay trái của Mẹ, có cảm giác như Mẹ đang ở rất gần, Mẹ đưa tay ra nắm lấy tay tôi, xoa dịu nỗi buồn của tôi. Tôi đã luôn cảm nhận được một không khí linh thiêng và yên bình trong ngôi nhà của Mẹ. Ở đó, còn có gió mát từ sông SG lồng lộng cũng phần nào làm cho tôi vơi bớt những bức bối nữa :). Và, tôi cũng thường đến đó với một quyển sách, hoặc ngồi hết buổi sáng, hoặc ngồi hết buổi chiều... Sau khi đã hoàn toàn trút bỏ những phiền muộn, tâm hồn thư thái, tôi sẽ lang thang khắp các cửa hàng bán ảnh tượng & đồ trang trí rộn rịp nằm ngay phía trước khuôn viên của nhà thờ nổi tiếng này. Hoặc đi bộ một đoạn, băng qua kia đường, vô chợ Bình Triệu, ngắm nghía hoặc mua một vài thứ rồi về :)).
Và nếu bạn gặp phải điều gì đó lấn cấn trong lòng, bất an, rối rắm... hãy đến với buổi cầu nguyện Đức Mẹ Mễ Du của cộng đoàn nhà thờ Huyện Sĩ vào tối thứ tư hàng tuần, lúc 18g15. Chắc chắn bạn sẽ tìm thấy một chút gì đó như là tia sáng, dù là nhỏ nhoi, ở cuối đường hầm...
Tôi nói những điều này, chỉ bằng trải nghiệm của riêng mình tôi thôi :)). Hy vọng bạn cũng sẽ tìm thấy được một chốn nào đó, yên bình cho riêng mình...
Hi,
Trả lờiXóaHồi còn ở Saigon mình thường đến cầu nguyện tại hang đá Đức Mẹ, rất Bình An. Nhiều lần không vào được sân nhà thờ (vì khuya nên cổng được đóng lại) mình đi bên đường Kỳ Đồng sau lưng Mẹ để tâm tình. Bình An lắm bạn ạ
mình hiểu cảm giác đó :)
Xóa