chỉ thấy sợ những ký ức rời rạc, đầy ắp, quay cuồng
em khóc
khóc hoài
phát mệt
phát mệt rồi...
lâu rồi, em không còn thấy đau nữa
chỉ thấy bức bối vì quá khó để ngủ một giấc thẳng thớm, không mộng mị
vì vậy, đừng gọi, đừng tìm, đừng đung đưa, đừng lảng vảng gần em nữa,
làm ơn...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))