Thứ Bảy, 27 tháng 10, 2012

Lan man tối thứ bảy

Hổm rày mở tivi coi HBO với StarMovie thấy toàn chiếu phim kinh dị. Sực nhớ ra sắp Halloween. Mình chẳng có chút kỷ niệm nào với Halloween cũng không hề ưa phim kinh dị. Mình có thể khẳng định là mình chưa có coi một đoạn phim kinh dị nào quá hai phút. Nhưng nói nó chẳng có ích lợi gì thì cũng không đúng, Ít ra nó còn giải sầu được cho biết bao nhiêu người khoái coi cái thể loại này. Như dì của mình chẳng hạn. Ngộ, suốt thời gian mang bầu em Hiển, toàn coi phim kinh dị :)

Nhớ hồi nhỏ, mình hổng biết ma cỏ là gì hết. Mười bảy tuổi đi Đà Lạt ở biệt thự ma ngoài ngoại thành còn hổng sợ, sau này biết mới sợ ;D. Tới lúc có người yêu rồi đi chống lầy, tự dưng bày đặt sợ đủ thứ. Đi qua chỗ tối là vội vàng níu chặt tay người ta. Thấy cái gì máu me là em sợ em sợ. Ra đường thấy người ta bị tai nạn thì tim đập thình thịch không dám dòm. Thấy người ta quánh nhau thì tay chân quíu hết trơn, ở đó mà coi. Đi tới chốn đông người quá cũng e ngại đủ điều, mà ở một mình cũng sợ đủ thứ.

Cho tới một ngày "kia"... mình bỗng dưng hết sợ, tự hồi nào mình cũng chẳng hay nữa.

Mình không muốn nhớ tới, nhưng, thiệt, mình khó mà quên cái cảm giác của ngày "đó". Có những đêm dài, mình thức trắng, sợ run người. Tim gan phèo phổi co thắt dữ dội. Mặt mày bơ phờ còn người cứ co rúm lại. Sau này, mình tin chắc rằng nỗi sợ của mình lúc đó lớn tới mức, nó gần như đè bẹp tất cả nỗi sợ khác trên đời. Cho nên từ sau dạo "đó", mình đi qua chỗ tối tỉnh bơ, đứt tay tự cầm máu, giữa đường thấy tai nạn hay quánh nhau cũng không thấy quýnh quáng, ở một mình, ăn một mình, ngủ một mình, cày cục một mình... cũng không thấy có gì phải phàn nàn.

Cách đây chưa lâu, trong xóm có cái đám ma, sát bên nhà bà dì họ của mình. Đúng lúc nguyên nhà dì về quê nên gửi nhà cho mình coi dùm mấy bữa. Tối thứ bảy, mình xách cái lap qua bển, viết được cái entry, chơi vài màn freecell xong ngủ thẳng cẳng. Sáng ra thấy mấy anh trong xóm thức đám ma ngồi uống cafe trước cửa nhà dì. Một anh dòm mình chăm chăm hỏi hồi tối em ngủ bên đây một mình à. Mình dạ. Ảnh tròn mắt hỏi em hổng sợ hả? Mình cười hỏi sợ cái gì? Ảnh lên giọng: sợ ma!? Mình cười cười thủng thẳng trả lời: em bây giờ chỉ sợ người thôi hông có sợ ma anh ơi... Mấy ảnh được nước cười giòn :)

Hồi mình còn đi làm, gặp lúc công ty có chuyện lùm xùm tranh chấp, mình toàn nhảy vô chỗ dầu sôi lửa bỏng. Không chút e sợ. Được sai tới đâu thì mình đi tới đó. Sếp mình nể mình còn mấy em nhân viên mình thì ngưỡng mộ mình lắm. Có đứa còn hỏi chị có bí quyết gì mà em thấy đụng chuyện nhỏ chuyện lớn gì chị cũng bình tĩnh hay dzậy. Mình thản nhiên trả lời rằng chị mày có gì đâu mà mất nữa, bất quá thí cái mạng cùi này thôi chứ có gì mà sợ nữa hả em. Nghe cứ như là dân giang hồ hay là thứ người bất cần đời nào đó ;)

Nhớ có lần, em Đ. kế toán mặt xanh lè vô văn phòng kể rằng nó đang chạy xe trên đường thì gặp anh chàng kia ăn mặt rất bảnh bao, áo bỏ vô thùng đàng hoàng, chạy xe Nouvo ngay phía trước nó. Đi ngang qua một cô gái đương xách giỏ đi bộ ngược chiều xe chạy, anh này thò tay bóp vú cổ một cái mạnh. Cô này chỉ kịp phản xạ kêu rú lên. Em Đ thấy thôi mà cũng hốt hoảng không khác gì cô kia. Mấy em trong văn phòng bàn tán sôi nổi về chuyện quấy rối này. Mình cũng kể chuyện hồi xưa mình học cấp ba Marie Curie, thỉnh thoảng, gặp mấy thằng đi xe đạp, chạy theo kè kè, em em cho anh hỏi thăm, xong hỏi toàn chuyện sex bậy bạ hoặc show hàng. Thấy gớm. Nhớ lần đó đi bộ lơn tơn với nhỏ bạn, gặp quấy rối, mình chẳng thấy sợ nhưng nó kéo tay mình chạy trối chết. Chẳng qua nhờ ông ngoại mình chỉ dạy, mình bắt đầu biết trừng mắt lại, kiếm đồ phang hoặc chỉ vô hàng mấy ảnh show cười há há thiệt lớn, ôm bụng cười vật vã càng tốt. Mấy ảnh thấy mình phản ứng một trong ba kiểu đó là quay đầu bỏ chạy liền, mình không cần phải chạy :). Bữa đó, mình vừa kể vừa diễn tả điệu bộ làm mấy ẻm cười chảy nước mắt.

Có thể, trong mắt người khác, mình là người dũng cảm và mạnh mẽ :)

Thì cứ cho là dzậy.

Chỉ có điều, bây giờ, nếu mình nói mình không buồn, thì thật ra, mình đang tự dối lòng mình. Còn nếu mình nói mình sống dzậy mà dzui, thì thật ra, mình đang gạt người ta thôi.

Sao cũng được :)

Ơn Chúa, mình biết, đêm nay, một đêm thứ bảy cuối tuần, có một người, đã ngủ rất ngon, nhờ đọc tin nhắn của mình...

2 nhận xét:

  1. Ba chuyện ma quỷ ở Mỹ này chẳng làm cho chị sợ tí nào.
    Nhưng mà chuyện ma ở VN lúc nào cũng làm cho chị rùng mình .

    Trả lờiXóa

cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))

Xem thêm:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...