Thứ Hai, 8 tháng 7, 2013

Bài học của Xuân (6)

1.
Tổng kết tháng sáu của mình còn thiếu một chuyện. Chuyện lớn chớ không phải chuyện nhỏ. Chuyện vui chớ không phải chuyện buồn. Mình phải ghi lại bổ sung. Chẳng để khoe khoang, chỉ để mai này có cái mà nhớ.


Cuối cùng sau ba mươi sáu tháng cong xương sống cóng xương sườn trả nợ cho thằng Pru mắc dịch, mình đã nhận được thư thông báo tất toán hợp đồng với nó. Mừng húm. Nhẹ người. Khỏi phải tháng nào cũng nghe cái đám nhân viên nó gọi điện nói này nói nọ, nói một hồi là mình chỉ muốn chửi thề. Cái công ty gì mà mướn nguyên một dàn nhân viên từ trên xuống dưới, từ trái sang phải không hề biết "lắng nghe" và còn lâu mới "thấu hiểu", ở đó mà "luôn luôn lắng nghe, luôn luôn thấu hiểu"!? 

Mình ghét thằng Pru này kinh khủng nên hễ nhắc tới nó là thấy bực mình. Ai mà không biết thiếu nợ thì phải trả nợ, nhưng là chủ nợ, lại là một công ty lớn, có văn hóa công ty lâu đời thì nó cũng phải biết đạo lý ở đời chứ!? Ai đời, ngày ba mình mới mất, sáng sớm nó gọi điện thông báo tới kỳ thanh toán. Mình nói nhà mình có tang, ba mình mới mất, vài bữa nữa mình sẽ chuyển khoản... Nó nói giọng lạnh tanh: nhà chị có tang là chuyện của chị... Wow... Dù gì mình cũng là khách hàng của nó mà nó không nói được một lời chia sẻ còn nói bá láp. Coi nó làm mình nổi điên hôn? Rồi một bữa nọ, mình nổi điên thiệt. Làm cho nó một trận, mà không phải, tới vài trận lận. Cũng may cho nó, may cho nó là nó còn có duy nhất một thằng sếp biết nói chuyện và vuốt giận khách hàng :).

Bài học rút ra: Không phải ai nói mình "luôn luôn lắng nghe, luôn luôn thấu hiểu" là làm được đâu. "Lắng nghe" khó lắm, "thấu hiểu" còn khó hơn, và trong mọi sự, đừng bao giờ khẳng định hai chữ "luôn luôn"...

2.
Hồi 2008, mình dọn nhà từ NVĐ qua TBT, tiếc cái quạt cũ đem sửa lại xài. Nghĩ là tiết kiệm được mớ tiền, ai dè chạy xe ngoài đường, lo giữ cái quạt mà làm rớt mất cái điện thoại. Điện thoại Nokia XpressMusic mới tinh, mua bốn triệu bạc, xài đâu được chừng một tháng. Một anh chàng bán bắp ngoài đường lượm được. Hỏi ảnh ở đâu cho mình tới chuộc lại một triệu đồng, ảnh nói không biết, để ảnh về nhà trọ rồi cho mình địa chỉ. Chờ hoài. Gọi thì máy bận liên tục. Báo tổng đài cắt chiều gọi đi thì máy ò í e luôn. Mình đau buồn nằm dài ngẩn ngơ tiếc của cả ngày chẳng thiết tha làm gì nữa. Thì bữa sau, má gọi về nhà liền đi, ba mày mới lượm được cái điện thoại cho mày...

Chạy về nhà, nghe má kể, trên đường ba chạy xe về từ nhà chú L. bạn ba ở tuốt Hương lộ 14 cũ, giờ là LBB thì bắt gặp cái điện thoại nằm reo giữa đường. Lúc đó đường sá ở đó còn vắng teo, ít người qua lại nên ba lượm bỏ túi đem về. Vốn không biết xài điện thoại nên ba để cho nó reo suốt tới lúc về nhà. Đưa má, má lúc đó cũng chẳng biết làm gì với nó, cứ để reo vậy. Hai vợ chồng mình về tới, cầm cái điện thoại, lúc này đã hết reo rồi, suy nghĩ tới lui. Mình đã biết cái cảm giác mất điện thoại, mình biết mình đau mình buồn mình tiếc ra làm sao rồi, chắc người ta cũng vậy. Mình thấy chẳng tha thiết gì với cái điện thoại trên trời rớt xuống này. Chồng mình gọi điện thoại lại cho người ta nói là đã nhặt được điện thoại này, để mang tới trả cho họ. Kỳ lạ thay, họ nói họ đã mua điện thoại mới, không cần nó nữa, Họ kêu mình cứ để xài đi và nhất định không nhận lại. Giống như bị ép vô thế, nên chồng mình để xài, cho tới lúc nó cũ rích tàn tạ luôn mới bỏ đi :).

Bài học rút ra: Ở đời, có nhiều thứ, không tự sinh ra và cũng không tự mất đi, nó chỉ chuyển hóa từ dạng này sang dạng khác... Quan trọng là, trong cái rủi luôn có cái may.

3.
Mình nhớ cách đây không lâu, mình có kể lại trên blog cũ của mình một câu chuyện ngắn mà vui. Đó là một tình huống khá nhạy cảm được mình giải tỏa chỉ bằng hai câu nói. Chuyện là bữa đó sáng sớm mình xách giỏ đi làm, gặp ông anh hai đứng trước cửa phòng mặt mày căng thẳng. Hồi hôm trước khuya lơ khuya lắc rồi, mình có nghe hai vợ chồng cự cãi, rồi còn có tiếng xô xát rất nhỏ nữa. Chắc là ông anh mình lại la cà nhậu nhẹt đâu đây. Giờ sáng ra, xem chừng không khí còn rất nặng nề. Mình làm bộ xoay ổng một vòng dòm ngó tay chân rất kỹ rồi tỉnh bơ hỏi "hồi khuya này, ông mới bị bạo hành phải hôn?". Ổng cười cười. Mình quay sang chị dâu, là con nhỏ bạn thân thiệt thân của mình, đang làm mặt ngầu ngồi ở trong phòng, hỏi nhỏ nhỏ: "ê, hồi tối hôm qua, mày làm gì quýnh anh hai tao dữ dzậy mậy?". Ông anh mình dòm mình, bà chị dâu mình dòm mình rồi ba đứa bỗng dưng phá lên cười rũ rượi rung rinh cả buổi sáng :D.

Bài học rút ra: Nói theo những nhà khoa học, óc khôi hài luôn có lợi cho thể chất & tinh thần của bất kỳ ai :)

4. Gia đình là số 1!

3 nhận xét:

  1. 1. Cái vụ Pru, đồng cảm và chia sẻ với X. Hồi mới tốt nghiệp đi làm, mấy đứa xúm lại mua BH nhân thọ để ủng hộ nhỏ bạn làm agent bên Pru. Đóng được 2 năm, bạn nghỉ làm agent nên Blue thành "khách hàng mồ côi", thắc mắc gì chẳng ai quan tâm trả lời mình cả, mỗi tháng nó chỉ gọi nhắc đóng tiền thôi. bực quá, ráng đóng 1 năm nữa và tất toán luôn:(
    2. Yeah, đúng là trong cái rủi có cái may.
    Blue không rớt điện thoại, nhưng từng bị giựt ngay trước cửa nhà mình mới thấy đau. Nhưng nhờ đó lại có cái mới để xài.
    3 &4 : vui vui & đồng ý :)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. X cũng vui vui vì đọc được chia sẻ của bạn Blue :)

      Xóa
  2. Hay. Mấy bài học này chị cũng nên học.
    Chị đang buồn bực, chạy qua nhà em giờ thấy đỡ hơn nhiều. Cám ơn em.

    Trả lờiXóa

cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))

Xem thêm:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...