Bữa nọ, đang chạy xe trên đường Pasteur muốn ra
Tân Định mà quên không quẹo Điện Biên Phủ nên tôi ngơ ngẩn một hồi rồi
buộc phải đánh một vòng Võ Thị Sáu qua NKKN rồi quẹo lại Điện Biên Phủ
ra Hai Bà Trưng... Có hàng vạn cách để người ta đi từ Quận 1 qua Phú
Nhuận. Tôi thường đi trục đường này, trên dưới mười năm, từ CMT8 quẹo NTMK
ra Pasteur, xuyên qua một con hẻm sát Phở Ngân rồi ra đường Huỳnh Tịnh
Của quẹo phải Lý Chính Thắng là tới dưới chân cầu Kiệu rồi. Sau này,
mang tâm trạng lan man lọng cọng, rất nhiều lần, tôi chạy huốt qua cái
hẻm nhỏ. Dzậy là phải xách xe chạy một vòng trên mấy con đường mà mình
không hề mong muốn. Tôi nhận ra xuyên suốt trục đường Pasteur mà tôi hay
đi, bây giờ, toàn là đường một chiều. Từ NTMK, VVT, NĐC, ĐBP, VTS cho
tới TQT. Tôi nhận ra con đường đời tôi phải đi, bây giờ, không khó để đi
đúng, chỉ sợ tôi mất tập trung. Chỉ cần quờ quạng lọng cọng một chút
thôi, tôi sẽ không thể an nhiên quay đầu lại, chỉ có thể đánh một vòng
xa hoặc rất xa mà thôi...
Tôi đã viết cái đoạn trên cách đây cũng không lâu lắm. Để nhắc nhở mình. Thêm một chút răn đe. Rồi như một phản xạ, hễ đi ngang qua con đường Pasteur là tôi lại nhớ đến cái đoạn văn này. Nhớ luôn cả cái khúc tôi dừng lại đổ xăng ở góc ngã tư Pasteur - Võ Thị Sáu rồi đứng bần thần một hơi mới lên xe đi tiếp. Cứ nghĩ ngợi miên man trong khi nhắm phía trước mà chạy. Nhưng những lần sau này, tôi hầu như không còn lạng quạng đến nỗi đi sai đường hay phải đánh một vòng xa xôi nữa.
Hôm qua, lúc chạy xe vòng vòng trong Chợ Lớn, lúc dừng xe chờ đợi lâu lắc, lúc chở một đống hàng buộc đằng trước cột đằng sau, tôi tự nhiên nghĩ ngợi lan man đủ điều. Từ rày sắp lên, tôi sẽ có lúc phải vất vả hơn thế nữa. Tôi sẽ làm những việc không phải sở trường của mình. Dù không thích, tôi cũng phải lăn xả vào những nơi tôi chưa từng mò tới. Tôi sẽ còn đi lạc đường nhiều bận nữa. Vất vả vòng đi vòng lại để tìm thấy đúng thứ tôi muốn tìm. Làm mặt lì để tiếp xúc với những người mà mình cần họ hơn là họ cần mình. Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đối mặt với tất cả những điều đó. Thiệt khó tin ;)
Cũng như tôi viết ở trên, "những lần sau này" không có nghĩa là "mãi mãi về sau này". Cũng như, dạo này, dù không có thích lắm, nhưng tôi bắt đầu hay bóng gió, mượn chuyện nọ để nói chuyện kia. Đời người ngắn ngủi không có gì là bất biến. Mọi thứ rồi sẽ thay đổi. Biết đâu, mai này, có thể tôi lại đi sai đường. Có thể tôi lại phạm sai lầm. Có thể tôi sẽ thấy thấm mệt vì gánh nặng tôi trót mang theo. Có thể tôi sẽ gục ngã vì không biết lượng sức mình. Nhưng có hề gì. Nếu e ngại những đổi thay, những khó khăn và cả những điều chưa chắc
chắn, tôi e mình sẽ mãi lẩn quẩn trong những giới hạn mà mình tự vẽ ra. Lẩn quẩn miết sẽ thành lẩn thẩn ;)
Biết đâu, với tôi, ngày mai trời lại sáng bừng bừng.
Tôi không hề thích câu ví von "con chim sợ cành cong" nên tôi chắc chắn sẽ không là một con chim sợ cành cong :).
Thiệt!
Có những lọng cọng , lạng quạng ( hình như ) cũng cần thiết chứ , Minh Xuân nhỉ ?
Trả lờiXóaquả nhiên là rất cần thiết đó cô ;)
Xóa