Thứ Bảy, 27 tháng 7, 2013

Lớp tiếng Hoa

tình cờ muốn post lại bài này 
vì tình cờ gặp lại cô giáo tiếng hoa của mình


Lớp tiếng Hoa của tôi còn một tuần nữa thì mãn khóa. Từ sỉ số ban đầu khoảng 20 người, đến giữa khóa còn khoảng 10 người và sau gần ba tháng vật lộn, thử thách sự kiên nhẫn của chúng tôi, lớp còn trụ được đúng 6 người. Tôi già nhất lớp, người duy nhất còn sót lại của thế hệ 7x đời cuối, còn lại 5 em kia đều là 9x đời đầu. Cô giáo trẻ trung xinh đẹp mô-đen của tôi dạy khá hay chứ bộ, tại người ta không nhẫn nại đến cùng thôi. Theo cô nói thì ở lớp 1, thường chỉ có 1/3 sỉ số được lên lớp 2; ở lớp 2 có khoảng 1/2 được lên lớp 3 và từ lớp 3 thì sỉ số luôn ổn định do người ta đã xác định được chí hướng và sẽ theo đuổi việc học đến cùng. Tôi hy vọng là tôi sẽ có chí hướng đến cùng, bởi vì tôi rất thích tiếng Hoa và...vì tôi đang mất phương hướng ;)

Học tiếng Hoa không dễ nhưng tôi lại rất có hứng thú. Tôi không bỏ học ngày nào. Tôi đến lớp sớm trao đổi chuyện trò với mấy em nhỏ. Mấy em không biết tôi là ai. Mấy em không biết tôi đang gặp chuyện ghê gớm gì. Mấy em rất vô tư và ham học. Mấy em nhạy bén và giỏi thấy ham. Một tuần tôi có ba buổi tối được thả lỏng đầu óc một tiếng rưỡi. Không nghĩ ngợi và quên mình đi ;)

Hôm làm bài thi giữa khóa, tôi được 8,5 điểm. Tôi thấy vui vui vì hôm đó tôi thuộc bài lắm. Chỉ vì quên mất từ cái chai (瓶) và cái chén (碗) mà tôi bị trừ hết 1,5 điểm oan uổng. Nhưng bữa đó tôi mừng hụt. Hỏi thăm mấy em nhỏ mới hay, em được điểm thấp nhất là 9,7 điểm. Tôi thành ra người đội sổ!!

Đến khi làm một bài tập kiểm tra trước khi thi mãn khóa, cô giáo cho bài tương đối khó. Mọi người chăm chú làm, có vẻ căng thẳng lắm. Tự nhiên không hẹn mà gặp. Tôi với bé V. ngồi kế bên cùng làm xong một lúc, cùng buông viết chì, cùng cầm tờ giấy bài tập lên, cùng thở hắt ra một cái: haizzz... Xong, hai chị em nhìn nhau cười nắc nẻ. Cả lớp cũng cười. Cô giáo cũng cười, bộ bài khó lắm hay sao mà hai đứa thở dài một cái nghe não ruột ;) Bài kiểm tra đó tôi được 9 điểm. Tôi vui nhưng không vội mừng. Tôi hỏi dò mấy bạn đồng môn, kết quả là em thấp nhất được 9,8 điểm. Tôi lại đội sổ, haha... Nhưng tôi không buồn, tôi biết sức tôi sức già sao đọ lại sức trẻ của mấy em. Đạo lý này tôi hiểu được nè: sức người có hạn!

Hôm thứ bảy vừa rồi, tôi có buổi thi vấn đáp kết thúc khóa học. Tôi hăm hở học bài, đến lớp rất sớm, sẵn sàng cho buổi thi. Đến khi mọi người có mặt đầy đủ, tôi phát hiện ra rằng hôm đó tôi bị tắt tiếng 99% làm sao thi vấn đáp được đây!? Cô giáo cười hỏi tôi biết lựa ngày tắt tiếng quá hen. Bé V. nói ước gì em cũng bị giống chị để tuần sau thi luôn. Tôi bó tay ngồi nhìn mấy em thi xong rồi xách xe không chạy về ;)

Tối nay, tôi thi nói, thi nghe, thi viết một lượt luôn.
Thi nói tốt, tự giới thiệu về mình và trả lời 5 câu hỏi phỏng vấn.
Thi nghe khá tốt, nghe được hết mà quên mất cách viết tên: Pháp (quốc) và Hàn (quốc)
Thi viết cũng khá tốt, viết và dịch được hết, mà không dịch được một câu duy nhất. Câu này ngắn ngủn và rất kinh điển, nghe cô giáo lặp tới lặp lui làm ví dụ trên lớp hoài: Bạn đi ăn cơm với ai?

Giờ thì biết viết câu này rồi...
Giờ thì ngồi nhớ lại câu này và tự nhiên ngẫm nghĩ tới câu trả lời mà buồn thúi ruột.

(CHMX - 14.4.2011)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))

Xem thêm:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...