Thứ Tư, 31 tháng 7, 2013

Yêu nhau đi (3)


Ta có một người bạn thân, suýt chút nữa là thành người yêu vì bị chị em đàn áp cáp đôi hoài... Nhưng mà xét lại cho kỹ thì cả hai không thể yêu nhau được ;). Bởi hồi đó, ta đang đương đầu với sóng gió nên mạnh mẽ nam tính quá chừng, còn bạn thì hiền lành nhu mì quá nên nam tính hơi ít xíu. Hơi ít thôi, không hề đáng kể vì bạn có nhiều cái tốt khác để lấn át chuyện đó. Ta chưa từng thấy người bạn nào sống tốt, có trách nhiệm, sâu sắc, luôn nghĩ cho người khác như bạn. Hai đứa ta là bạn tốt của nhau lâu rất lâu. Thân rất thân. Có người yêu rồi vẫn thân. Có gia đình rồi vẫn thân. Có một thời gian bị gián đoạn khi hai đứa ta phải lo lắng cơm áo gạo tiền, bị dòng đời xô đẩy, lại ở hai đầu nỗi nhớ nên hầu như rất ít liên lạc. Nhưng hễ có dịp gặp nhau thì ôi thôi, rủ rỉ rù rì, hàn huyên bất tận từ chuyện nhà cửa, anh em, tiền bạc, dòng họ, đứa nói đứa gật rồi đổi tư thế đứa gật đứa nói mặc cho đám bạn xung quanh thắc mắc chọc ghẹo.

Nhớ một buổi sáng lâu lắm rồi, bạn gọi điện cho ta. Giọng sắc bén, giận dữ, bạn tuôn một tràng bức xúc. Bạn kể chuyện vợ bạn ghen. Mà không phải ghen bình thường, ghen với thằng bạn học rất thân của bạn. Bạn thấy đau đớn vì ai khác có thể hiểu lầm bạn, không tin tưởng bạn chứ không thể nào vợ bạn, là người sống với bạn bao nhiêu năm mà không hiểu bạn, không tin tưởng bạn. Bạn hỏi ta thấy bạn sống như thế nào? Bạn cần ta hiểu bạn để khẳng định bạn là đàn ông trăm phần trăm? Bạn biết bạn không mạnh mẽ nam tính như thằng N, như T.. nhưng bạn biết bạn là ai, bạn biết bạn phải sống thế nào? Nói chung là bạn thất vọng nặng nề.

Ta im lặng lắng nghe bạn nói. Rồi vuốt giận cho bạn. Ta hiểu nỗi bực tức của bạn. Ta khẳng định ta biết bạn lâu rồi, dĩ nhiên bạn là đàn ông trăm phần trăm :). Ta cũng biết vợ bạn ở nhà giữ con nhỏ, nhiều khi áp lực cũng nặng nề lắm bạn ơi. Bạn dịu lại, thừa nhận vợ bạn thần kinh yếu lắm, hay ngủ mớ, hay suy diễn, giận hờn, ghen tuông.. nhiều khi làm bạn mệt mỏi. Ta lại khuyên bạn nén giận, vợ bạn đang cần bạn lắm, bạn dỗ dành, giải thích cho vợ bạn đi. Bạn ừ, còn cám ơn ta đã lắng nghe bạn... Rồi ta thấy bạn đổi status "buồn wá là buồn, chán wá là chán" ;).

Mấy ngày sau, thấy mất tiêu cái status nọ, ta hỏi thăm. Giọng bạn phấn khởi khác hẳn. Bạn nói mọi chuyện giải quyết xong rồi. Bạn đã nói chuyện, giải thích cho vợ bạn hiểu rồi. Bạn nói lỗi cũng tại bạn (đúng là bạn ta, lúc nào cũng nghĩ cho người khác). Vì lúc đó chuyện đến quá bất ngờ, bạn bị choáng nên bạn đã phản ứng mạnh. Đó là lần đầu tiên bạn lớn tiếng với vợ... Bạn còn nói thêm với ta rằng bạn rất thương vợ thương con, bạn bao nhiêu tuổi rồi, bạn biết bạn đang đứng ở đâu, bạn trân trọng những gì bạn đang có, ngoài xã hội thiếu gì cám dỗ nhưng bạn không dại gì đánh đổi gia đình...

Ta hiểu ta thương ta quý bạn ta vô cùng. Bạn ta cũng quý ta lắm nên bạn chẳng hề tin hôn nhân của ta gặp trục trặc. Hồi đó bạn cũng hay động viên ta. Lúc nào cũng tin ta sẽ vượt qua được khó khăn thử thách. Câu nói bất hủ của bạn là "K. tin X. Bởi K. biết X. lâu rồi mà...". Hễ nhớ tới câu đó là làm ta nghẹn... ta khóc... rồi ta cười liền...! 

Chúc mừng hai bạn vừa có thêm một bé trai, X. rất vui vì hai bạn đã vượt qua rất nhiều trở ngại để sống hạnh phúc ;D

(note cũ xì 2010, có edited lại để tặng bạn hiền)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))

Xem thêm:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...