Thứ Tư, 18 tháng 1, 2012

Mail (3)

NHỚ ĐỂ MÀ QUÊN
8.6.2011

Tôi phải viết ra chuyện này mới được!

Cả hai hộp mail cá nhân của tôi ở yahoo và gmail đều bị tin tặc tấn công một lượt. Chính xác là cả cái user account của tôi bị hack luôn. May mà không bị mất gì, chỉ mất tất tần tật mấy cái thư rác vô cùng quan trọng.

Đêm khuya lơ khuya lắt, tôi ngồi bó gối nhìn cái lap của mình, không thấy vui cũng chẳng thấy buồn. Suy nghĩ riết, tôi mới nhắn cho tin tặc cám ơn vì đã có lòng xóa hết mấy thư rác đó dùm tôi. Tôi đỡ phải đau đầu, nghiền tới ngẫm lui từng câu từng chữ, tự hành xác mình ;)

Lạ một điều, từ lúc biết tin tặc đó có ý tốt với tôi, tôi không tự hành xác mình nữa. Lạ một điều nữa, người tôi nhẹ hẫng, tôi chẳng thèm để tâm tới ba cái chuyện không vui nữa. Lạ một điều cuối cùng nữa là: chỉ vì tôi cố nhớ hai câu dưới đây - trong hàng ngàn câu xuyên thấu tim gan tôi - mà tôi có thể mỉm cười quên đi. Quên cả câu cả chữ lẫn cả một vài người ;)

"Nghĩ đến chị TK, em rất ngưỡng mộ, suốt đời này em không mong mình có thể thay thế bóng hình của chị trong trái tim anh. Nghĩ đến chị X, em rất lo sợ, em không biết liệu mình có phải là lựa chọn tốt nhất và cuối cùng của anh?"

Tôi không phải là người viết hai câu này. Tôi không phải là chị TK. Cũng không chắc tôi có phải là chị X không!?!? Tóm lại, tôi đã không hề tồn tại ở đây, ở đó hay bất kỳ ở đâu trên cõi đời này!

Tôi là người vô hình. Hoặc, chỉ có thể là không khí, là hạt bụi, là đám mây kia thôi...

Ai tin nổi thì tin!! ;)

NHỚ ĐỂ MÀ QUÊN (2)
9.6.2011

Cái tật hay nghĩ ngợi của tôi khó mà bỏ được lắm. Đêm, nằm lọt thỏm giữa bốn bức tường. Mắt nhắm. Tay xuôi. Toàn thân thả lỏng. Duy nhất chỉ có bộ não của tôi là còn căng cứng. Rất tội nghiệp! ;)

Cũng như đêm nay, nằm ngó mông lung ra cửa sổ, thấy trăng thanh gió mát, tôi lại nổi hứng. Tôi bỗng dưng nhìn nhận và phát giác ra biết bao nhiêu là ngộ nhận của tôi từ bấy lâu nay. Từ cái thời tôi bắt đầu biết nhận thức, biết yêu, cho đến tận lúc biết khổ vì yêu :) Tính ra tôi cũng có tới cả trăm điều ngộ nhận chứ không phải ít...

Tôi đếm số kể ra được từ 1. đến gần 40. rồi nhưng mà cân nhắc tới lui nên bấm delete cái rẹt. Tôi thấy bây giờ mà nhắc ra với kể lại thì chẳng khác nào tôi lại đi bơi móc chuyện quá khứ. Chưa nói là nó còn dính dáng tùm lum tùm la tới cái dzĩ dzãng dzơ dzáy dzễ dzì dzấu dzếm của tôi với một vài người có trách nhiệm và nghĩa vụ liên quan ;). Vậy nên, tự mình biết riêng mình cho nó yên lành.

Tôi còn nằm không nhớ ra thiệt nhiều chuyện. Nhưng tôi quyết định chỉ nhớ qua một lần này nữa thôi. Sau đó, tôi sẽ vệ sinh dọn dẹp bớt những buồn, khổ, đau, lụy, nản... Giống như, có khá nhiều người đánh giá cao khả năng của tôi. Họ nói bộ nhớ của tôi dung lượng cao, máy vẫn còn chạy rất tốt. Cho nên, để tốt cho cuộc sống của tôi sau này, tôi cho scan nó lại một lượt! Sau đó sẽ clean, thậm chí là format lại ổ cứng luôn! Cuối cùng, tôi sẽ upgrade toàn diện bộ máy của mình!

Làm lại từ đầu ;)
 p/s: hồi giữa năm ngoái, lúc tuyên bố phá sản, tôi nói hay lắm mà chưa làm được,
bây giờ là lúc tôi làm nè...
tạm biệt một thời đuối như trái chuối của tôi!
(sẵn nói luôn, tôi mà còn nhắc lại chuyện cũ rồi nói móc nói méo tới người ta nữa, tôi là
con rắn, hổng phải con rồng nha :))
 

2 nhận xét:

cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))

Xem thêm:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...