Tình yêu bắt đầu khi anh đi làm rất xa và viết thư gửi em: cho anh bắt đầu bằng câu anh nhớ em! không biết tại sao ở cái xứ lạnh này anh nhớ em nhiều đến vậy? khi không ở cạnh nhau mà lúc nào, ở đâu mình cũng luôn chỉ nghĩ đến người đó thôi thì đó có phải là tình yêu không? - anh đã hỏi em như vậy.
Tình yêu đến khi mình chia sẻ quá nhiều đồng cảm trong cuộc sống: công việc, gia đình, bạn bè, tiền bạc, quá khứ, và cả những mong ước cho tương lai.
Tình yêu là một năm 365 ngày mình đều gặp gỡ nhau, là những cuộc điện thoại, những tin nhắn ngọt ngào chúc ngủ ngon mỗi tối, chúc ngày mới tốt lành mỗi sáng, là ánh mắt nồng nàn anh dành cho em, là sự say mê quấn quít không muốn rời nhau ra.
Tình yêu là khi em đơ cả người vì mới làm một bà chằn lửa quậy một trận tưng bừng với anh Hai xong, phát hiện anh đứng bên hông nhà. Anh nắm tay em và nói nãy giờ anh không có nghe gì hết, cả anh Hai em và anh Tư anh cùng là chiến hữu với "nàng tiên nâu".
Tình yêu là khi em thấy anh sải những bước thật nhanh về phía em khi em bị té xe ở gần chỗ công ty anh, sếp anh thấy em bị tai nạn ở đó
Tình yêu là khi anh hốt hoảng gọi điện thoại cho em vào buổi trưa, lúc phòng vé bên cạnh nhà hàng bị phát cháy mà tụi em ở sát bên lại không hay biết, bạn của anh cho anh hay.
Tình yêu là khi anh kiên nhẫn dừng xe ở dọc đường để lượm cho em một viên thuốc em đánh rơi.
Tình yêu là khi anh ở bên cạnh em, chỉ cần em sai nét mặt, anh biết em đang có chuyện không vui và anh có cách để em tự thổ lộ, làm cho em cười trở lại.
Tình yêu là khi anh đưa em về nhà ăn sinh nhật Mẹ, anh chưa nói gì với em nhưng thông báo với cả nhà: tụi con sẽ cưới nhau - đó là lời cầu hôn tự tin nhất của anh!
Tình yêu - là Đám cưới - là Lễ hôn phối - là Trăng mật ngọt ngào...
Từ đó,
Tình yêu là vòng tay ấm áp của anh mỗi sáng mỗi tối, là cử chỉ dịu dàng bao dung của anh dành cho em, là vô số nickname anh đặt cho em gắn liền với thói hư tật xấu của em, là biết bao chuyện vui nhộn khi hai đứa mình đều là những người có óc khôi hài vô địch.
Tình yêu là ánh mắt của anh. Suốt đời em không quên ánh mắt anh đã nhìn em trên xe lửa khi mình đi honeymoon ở Nha Trang: tràn đầy sự tin tưởng, da diết thương yêu. Ánh mắt ấy đã bao trùm lấy em, bảo bọc em, sưởi ấm em trong toa tàu lạnh băng của ngày hôm đó và đến tận hôm nay.
Tình yêu là khi ở với nhau, anh luôn quan tâm chăm sóc, động viên, khích lệ em, chia sẻ việc nhà với em, em làm bữa cơm ngon, anh xuýt xoa khen lấy khen để, còn cám ơn em.
Tình yêu là khi anh đầy vẻ tự tin, ánh mắt tươi cười giới thiệu em với người khác: đây là bà xã con, bà xã anh, bà xã em, bà xã tao. Tình yêu là khi anh viết thư, tặng thiệp, gửi email, anh luôn gọi em là baby, hani, sweetheart, my love, my angel...
Tình yêu là khi mình luôn thoải mái nói với nhau về "chuyện ấy", là khi anh luôn chiều chuộng em tới "đỉnh" và khi xa nhau một vài ngày rồi trở về nhà, không kịp nghỉ ngơi là mặt anh rất gian, "xáp lá cà" với em liền không đợi đến tối.
Tình yêu là mỗi sáng thức dậy khi em xuýt xoa vì lạnh, dù đã thức hay đang ngái ngủ, anh cũng choàng tay ôm em vào lòng, tay xoa lưng, chân xoa chân cho em.
Tình yêu là mỗi khi em đang ngủ mà bị chuột rút, chỉ cần nghe em khe khẽ kêu đau, anh đã ngồi bật dậy như lò xo, nhanh tay chụp lấy ống quyển, xoa bóp căng cơ cho em.
Tình yêu là mỗi khi em đi mưa về, anh giúp em phơi và xếp áo mưa bỏ vào xe cho em.
Tình yêu là khi anh luôn nhắc nhở em về một cái hố, một cái bẫy hay một cái chướng ngại vật gì đó trước mặt em vì anh quá hiểu tính hậu đậu của em.
Tình yêu là khi thấy em đi làm bị stress, anh chọc cho em cười, còn chơi trò đánh võ với em, vừa đau, vừa mệt, vừa tức, vừa cười, vừa giãn gân cốt, xả stress vô cùng hữu hiệu.
Tình yêu là khi em làm anh bị stress, anh vẫn kiên nhẫn, nhường nhịn, bao dung em.
Tình yêu là vô số kỷ niệm mình đã có với nhau: cùng đi du lịch bụi, cùng tận hưởng cuộc sống, cùng chia sẻ biết bao niềm vui, khó khăn, buồn phiền, chuyện công việc, chuyện làm ăn, chuyện gia đình, chuyện bố mẹ, chuyện ba má, chuyện anh chị em, chuyện bạn bè...
Kể sao cho hết hả ông xã!?
Em vẫn tin tình yêu của em đã luôn cộng hưởng với tình yêu của anh... Rồi cộng với một vài sai sót, lầm lẫn, khúc mắc, vô tâm vô tư, không gian, thời gian, nhân gian, sự suy thoái, bão hòa... tình yêu ta đã biến đổi chút ít, nó có vẻ tệ hại nhưng không hề xấu đi... Em vẫn luôn tin rằng tình yêu của em & anh dưới sự chúc phúc của Thiên Chúa vẫn đủ mạnh để vượt qua gian truân thử thách...
Rồi anh & em sẽ đi tiếp con đường dài phía trước... Có thật là mình chẳng còn cần nhau nữa!?
(viết một buổi tối rất buồn 20.08.2010,
post lại cũng một buổi tối không có gì dzui hơn 12.01.2012)
Lần đầu tiên, mình đọc blog của bạn. Có ấn tượng gì lạ lắm. Hay hay, rất có khí phách. Thích sự lạc quan của bạn.
Trả lờiXóa@Rita: thiệt khó tin phải kg bạn? lúc 29t mình có đầy đủ mọi thứ trong tay và đến 35t thì mình thành một kẻ phá sản toàn diện!? kể cũng buồn, nhưng những nỗi buồn mình show ở đây chưa là gì đâu, còn rất nhiều những điều tệ hại khác mà nói ra chưa chắc người khác hiểu, vậy nên mình chỉ đơn giản hóa mọi thứ cho nó nhẹ người, được bi nhiêu hay bấy nhiêu :)
Trả lờiXóađúng là mình đã bị tước mất đi nhiều thứ quý giá lắm, nhưng cái mà mình có được quý giá kg kém gì những thứ đã mất đi, đó là những trải nghiệm cũng rất hay ho đó bạn...
welcome Rita, thỉnh thoảng ghé chơi nhé!
(X trả lời cho 2 cái còm của bạn lun đó nha)
Thế bạn đã có bé bi nào chưa? nếu có thì thật sự chưa là phá sản đâu, vẫn có của để dành đấy chứ?!
Trả lờiXóa@Rita: mình chưa có con...
Trả lờiXóa