Đã mấy tuần nay, từ hồi chiến tranh lạnh bùng nổ giữa hai người tôi rất nể trọng - là boss và sếp của tôi - tôi được hân hạnh làm một cái thùng rác di động. Cái thùng rác - là tôi - chịu đựng hàng trăm tin nhắn của hai chị, có khi lai rai cả ngày trời có khi là bị dội bom giữa đêm khuya. Rồi những cuộc trò chuyện, tâm sự, chia sẻ đến nỗi muốn cháy luôn cái phone của tôi. Ta nói, hễ gác máy là bạn Nokia X3 của tôi nóng hổi, cái tay cầm phone của tôi nó mỏi, tê rần rần, mồ hôi ướt nhẹp luôn cái lỗ tai. Còn cái hộp mail của tôi thì thôi khỏi nói, tôi viết một mail, tôi sẽ nhận được trung bình ba cái mail trả lời, đính kèm khuyến mãi là vô số những lời dài dòng về nguyên tắc, lập luận, phân tích đúng sai, tranh luận hơn thua. Như bữa nay, thứ bảy, tôi đuối như con dế nhủi vì hai chị.
Tôi quen hai chị mười bảy năm rồi, tôi biết cả hai chị đến từng chân tơ kẽ tóc.
Boss của tôi là một phụ nữ cực kỳ giỏi và giàu. Đầu óc nhạy bén, tư duy nhanh nhẹn, tính cách mạnh mẽ. Nhưng... nhìn vô cách sống của chị, tôi biết chị cô đơn và đáng thương lắm bởi chị sống rất nguyên tắc, sòng phẳng, rạch ròi mọi thứ. Chị không có được một sợi dây liên hệ tình thân nào ngoài hai đứa con và một người chồng. Một người chồng chị giữ chỉ để cho thiên hạ nhìn vô biết là chị có chồng. Không gia đình nội ngoại gì. Bạn bè thì sống bề ngoài lòe nhau ghê lắm, kiểu người giàu. Tôi nói vậy, bởi lúc chị gặp chuyện hay sinh đẻ chỉ có đám nhân viên tụi tôi thay nhau chạy tới chạy lui đỡ đần cho chị. Bạn tâm giao của chị chính là sếp tôi đó, vậy mà bây giờ họ đang trở mặt kình nhau, kể cũng buồn.
Sếp của tôi, như tôi đã từng nói, là một người có cái tâm và cái tầm rất lớn. Tôi biết chị đang đau lắm. Bởi sau bao nhiêu năm lao động cống hiến, để rồi cái mà chị nhận được chi là cái phủi tay, để giờ này ra đi không vui vẻ gì. Khúc mắc của hai chị, mới nghe thì có vẻ vô hại, nhưng tôi là nguời mà hai chị chọn làm trung gian để nhắn qua nhắn lại nên thấu tỏ tường tận. Tôi giải thích, tôi nói tốt cho cả hai chị mà chắc hai chị chê tôi còn nhỏ, không có lý lẽ bằng hai chị hay sao á, nên cho dù có nghe mà vẫn cố chấp khẳng định lập luận của mình là đúng. Cũng phải thôi, ai cũng có cái tôi cao hơn núi mà. Với lại, tôi cũng hiểu: dù gì hai chị cũng là tiền bối có đẳng cấp của tôi chứ bộ, khó nói lắm. Có những lời của người này tôi không thể nói lại nguyên văn với người kia. Chỉ biết nói sao cho việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không thôi...
Tôi khổ tâm dễ sợ, chuyện tư có dzui dzẻ gì đâu mà còn gặp chuyện công cũng lằng nhằng, cứ gọi là rối như canh hẹ tàu hũ dzậy!
Cuộc chiến thì chưa biết bao giờ có hồi kết thúc, nhưng rõ ràng "trâu bò húc nhau" thì chỉ có "ruồi muỗi chết". Đến hôm qua, thứ sáu, ngày 13/1, nhân viên tụi tôi mới chính thức lãnh lương tháng 11. Lương tháng 12 còn chưa có. Lương tháng 1 thì khoan nói tới nhưng tiền thưởng Tết thì cứ mơ đi...
Nói chuyện thưởng Tết, trong những lúc dầu sôi lửa bỏng, căng thẳng tột độ, boss tôi tuyên bố năm nay không có thưởng gì hết. Cả đám tụi tôi tiu nghỉu, buồn thiu. Bây giờ đến giờ chót thì lại trách là do đám nhân viên tụi tôi không gửi báo báo tự đánh giá nên đừng đòi hỏi gì ở chị hết. Chị mâu thuẫn và cảm tính kinh khủng. Tôi oải lắm chứ, bởi hiện tại trên bàn tôi đã có mấy lá đơn xin nghỉ việc của mấy em rồi. Vậy là chiều thứ sáu, tôi đánh liều viết cho boss một bức tâm thư dài khoảng một tờ A4. Đến sáng thứ bảy tôi đã nhận được ba cái mail reply đầy ắp chữ, mỗi bức viết cách nhau hai tiếng đồng hồ, thêm ba cuộc điện thoại di động, mỗi cuộc kéo dài khoảng bốn chục phút. Tôi nghe đầy hai cái lỗ tai. Và cuối cùng, boss kết luận: chị rất cám ơn X đã có phản hồi cho chị, chỉ ra những cái khuyết của chị để chị biết mà điều chỉnh, gửi bảng lương của em cho chị, chị chỉ phát lương và thưởng cho một mình em thôi!?
Tôi im thin, chưa trả lời cho chị, để suy nghĩ coi phải nói thế nào để có thể thay đổi cục diện...
Rối quá rối.
That toi cho em toi. Lam con ruoi cho hai con trau bu huc nhau thi that la kho .
Trả lờiXóaHong ay em noi voi ho la em con nho khong du kinh nghiem hoa giai . Cu de ho huc nhau . Huc met thi ngung .
À, boss như này là không được, NV ai đi làm cũng vì đồng lương lo cho gia đình, mà chỉ vì cảm tính mà không thưởng này nọ là không good. Mình không thích boss như vậy, muốn cty phát triển thì nền tảng phải chắc, mà nv chính là nền tảng. Đừng nghĩ giàu thì làm gì cũng được. Không hiểu sao X vẫn chịu được boss như thế. Trong khi theo cảm nhận của Rita thì X là người công tư phân minh mà!
Trả lờiXóa@chị Hằng: đúng là em hổng đủ trình độ để thuyết phục hai sếp :(
Trả lờiXóa@Rita: ai mới nghe cũng nói là boss này kg tốt... mà đúng là kg tốt thiệt! X là người công tư phân minh nhưng mà X đang bị kẹt cứng à Rita ơi, hông nhúc nhích cục cựa gì được nữa hết. Bởi dzậy bi giờ hổng chịu nổi thì phải chịu chìm thôi :(