Thứ Tư, 4 tháng 1, 2012

Những điều ước cũ

Tối nay, nhất thời không biết mình đang dzui hay buồn, tôi lại ngồi bó gối nhìn mông lung ra cửa sổ, nghĩ về điều ước sinh nhật năm nay. Vậy là tôi sắp bước qua tuổi 35. Nửa đời người rồi. Tự dưng thấy trong bụng nao nao. Thèm. Thèm chảy nước miếng đủ thứ trên đời. Trông đợi. Đợi trông dù biết điều mình đang đợi trông là chẳng nên trông đợi. Mơ mộng. Mộng mơ dù biết điều mình đang mơ mộng là không thể mộng mơ. Và nhớ. Tôi thiệt là đang nhớ rất nhiều thứ...

Nhớ cả cái mộng "ước" hồi xưa của mình mà chảy nước mắt... bởi thấy nó vẫn y thinh vậy, có khác chi đâu... dù... hồi xưa ấy đã qua còn đâu...

Ước
(trích note cũ một ngày chủ nhật tháng 8/2010)

nhớ/thèm/mơ...
Có ai không thích ngày chủ nhật không ta? Tôi đã từng rất thích ngày chủ nhật. Dù sau này, ít khi đi chơi xa, nhưng sáng tôi được ôm chồng ngủ nướng, trưa về nhà Mẹ ăn cơm, tụ tập, tám một buổi trời rồi về nhà làm việc nhà linh tinh, chiều đi Lễ, tối qua nhà Má chơi, rồi đi dạo, ăn uống, ciné, mua sắm... Còn giờ, tôi lại có những ngày chủ nhật dài lê thê buồn bã! Như sáng nay đây. Tôi thấy mệt mỏi quá. Nằm xuống rồi ngồi dậy. Ngồi dậy rồi nằm xuống. Mưa. Tôi ngồi bó gối nhìn ra cửa sổ. Tự nhiên nhìn bầu trời xám ngắt mà ước...

-Tôi ước tôi có một giấc ngủ ngon lành và thẳng thớm, ngủ quên trời đất, quên mọi ưu phiền đang trĩu nặng!
-Tôi ước tôi có thể siêng năng làm việc kiếm tiền nhiều hơn để giúp đỡ một số người thân của tôi và quá nhiều cảnh nghèo mà tôi đang thấy. Có phải có tiền thì có thể giải quyết được nhiều việc không? Tôi sẽ cố gắng hết sức mình!
-Tôi ước tôi có thể lúc nào cũng giữ được tâm tĩnh lặng. Tôi cần tĩnh tâm mà. Rất cần! Tôi hết tin tôi nổi rồi, cho nên chỉ biết ước!
-Tôi còn ước sau này tôi có thể sắm một căn hộ nho nhỏ trên một tòa nhà cao cao. Tôi muốn ở trên cao, ngắm cảnh vật trên cao, không có thứ gì cản tầm mắt, không vướng víu nóc nhà nào. Một căn hộ sạch sẽ với hệ thống âm thanh ánh sáng tuyệt hảo, nơi tôi có thể thư giãn tuyệt đối sau giờ làm việc. Một không gian thoáng đãng trong lành sẽ xoa dịu tôi nhiều lắm, ít nhất là vào lúc này!
-Tôi thích sắm một cái sofa dài để nằm đọc sách cạnh cửa số.
-Tôi mơ một gian nhà bếp ấm cúng, nơi tôi có thể tự nấu những món tôi yêu thích và tự mình thưởng thức cũng như mở rộng cửa đón bạn bè anh chị em tới tụ họp ăn uống vui vẻ...

Tự nhiên nhớ một buổi tối cuối năm, sau giờ làm việc, mấy chị em tụ tập đằng trước cửa nhà hàng ngắm bà con ngựa xe như nêm, quần là áo lượt dạo đường Đồng Khởi. Thấy người ta rồi dòm lại mình, đứa thì chép miệng ước có xe, đứa thì buồn hiu em chỉ ước có cái nhà để khỏi đi ở trọ, đứa thì ánh mắt xa xăm ước có bồ chở đi chơi thôi... Tự nhiên có đứa quay sang hỏi: "... còn ước mơ của chị là gì?". Tôi giật mình, ú ớ: "ờh ờh, ước mơ của chị hả, để nghĩ coi...". Trời ơi! mấy đứa hỏi bất ngờ quá, chị không biết chị có ước mơ gì lúc này nữa!?

Có vậy thôi mà tối về cũng suy nghĩ mông lung, mặt mày bí xị, nũng nịu với chồng "Anh ơi... em không có... ước mơ gì kìa!". Lúc đó, tôi ở tuổi 29. Tôi có một cuộc sống hạnh phúc đầy đủ cho mấy đứa em ngưỡng mộ. Tôi có một công việc nhàn nhã thu nhập cao. Tôi mới xây nhà cho Má, tôi cũng có một căn phòng đầy đủ tiện nghi ở đó. Nhà tôi và chỗ làm đều ở trung tâm SG. Tôi đi xe tay ga. Tôi có một người chồng lý tưởng. Chồng tôi hiền lành giỏi giang còn làm chủ một cửa hàng kinh doanh nhỏ nhưng tấp nập khách quen nữa. Tôi có những chuyến du lịch khám phá khắp nơi. Tôi mua sắm nhiều. Và không có hàng quán nào ngon bổ rẻ ở gần chỗ tôi sống mà chẳng quen biết vợ chồng tôi... Vậy nên, tôi chẳng có ước mơ nào lúc đó ư!? Cũng không hẳn là vậy... Nhưng vì câu hỏi của mấy đứa em đồng nghiệp cứ làm tôi quay quắt nên tôi nhất định phải kiếm cho mình một ước mơ. Vì tôi biết con người ta mà sống không có ước mơ thì cũng như cái máy. Chỉ biết chạy chạy chạy... vô cảm hồi nào không hay!!

Một buổi tối, chồng tôi chở tôi chạy ngang khu nhà biệt thự cao cấp Hoa Lan, Hoa Sứ, Hoa Mai gì đó ở Phú Nhuận. Tôi ngồi sau lưng anh, reo lên như đứa con nít gặp ông bán đồ chơi đẩy xe tới: "Anh! em biết em mơ ước gì rồi! em ước mình có cái nhà mấy tầng lầu giống vầy nè, đại gia đình mình ở chung há". Anh quay nhìn tôi, mắt anh cười cười: "Uhm! dzậy đi!". Tôi đã không bao giờ quên được ánh mắt của anh khi đó...

***đọc kỹ lại thấy toàn là ước nhà cao cửa rộng, nghe cứ như mình là material girl :)
haizzz... thấy zậy mà hổng phải zậy...

6 nhận xét:

  1. Em cũng sắp lập gia đinh. Những tâm sự của chị thật ý nghĩa. Chúc chị năm mới thêm nhiều niềm vui và nhiều tâm sự hay post lên đây để anh chị em blogspot được chia sẻ. ^_^

    Trả lờiXóa
  2. Phát hiện thêm 1 nơi tui muốn ghé:)

    Trả lờiXóa
  3. @Tiến: chị cũng chúc em năm mới có nhiều bài viết hay cho chị học hỏi nha :)

    @Mẹ BeBo: welcome chị :)

    @a.Đỗ: chúc anh vui!

    Trả lờiXóa
  4. Thích nhất là cái "tinh thần lạc quan" ở bạn. Hugs

    Trả lờiXóa

cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))

Xem thêm:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...