Thứ Sáu, 20 tháng 1, 2012

Nhật ký 27 tết

Thường, tối thứ sáu nào, chị cũng đưa con đi học ở Hội Đồng Anh rồi gọi điện cho tôi ra cafe càfáo tám chuyện nọ chuyện kia cả buổi. Bữa đó vô quán chè Nam Bộ ở Nguyễn Bỉnh Khiêm ăn cà ri vịt, chị nói chị khoái ăn cà ri lắm mà lâu rồi, từ khi anh mất, chị hông có ăn nữa, Vậy là tôi buột miệng khoe khoang em nấu cà ri ngon lắm, để sinh nhật em sắp tới em làm một nồi đem vô công ty ăn nghen. Chị ừ liền. Tới hôm sinh nhật thì mấy bạn trẻ dành làm hết, hông cho tôi làm, tôi đành lỗi hẹn với chị. Mới bữa qua, có thưởng rồi :), ăn tất niên rồi, dzui quá nên mấy em có hứng xúi tôi làm đại thêm nồi cà ri nữa. Ừa, thích thì chiều àh.
.
Sáng này, tôi dậy sớm, hăm hở đi chợ, mua đầy đủ đồ nghề đem vô bếp công ty nấu. Nói tới cà ri, tôi hông chỉ khoái ăn mà còn khoái nấu, bởi nấu món đó cực kỳ đơn giản lại có một vài người tha-thiết-thích tôi nấu món đó. Dễ òm à. Tôi ra chợ Thái Bình, nói với cái dì người Ấn chuyên bán cà ri mấy chục năm ở chợ mà hỏi thăm ai cũng biết. Dì sẽ hỏi con nấu bao nhiêu kí lô thịt, 1kg thì dì cân gia vị ướp cho 1kg, 2kg thì dì cân gia vị ướp cho 2kg. Tay dì múc thoăn thoắt đủ năm bảy màu bột cà ri dòm rất hấp dẫn, thêm chai ớt sa tế và mấy cái lá mùi. Xong rồi dì sẽ chào hàng một loạt để cho mình nấu một nồi cà ri ngon: khoai lang, khoai môn con dzìa chiên sơ nè, sả cây đem dzìa đập dập ướp chung với gà luôn nè, rồi thêm hành thêm tỏi ướp chung một nồi, thêm chanh thêm ớt về đâm muối ớt chanh nữa. Dì kêu qua quầy đằng sau lưng dì nè, mua dừa nạo về vắt lấy một tô nước cốt ba tô nước dảo. Dì chỉ qua quầy kế bên mua mấy cây rau quế để ăn kèm nữa. Mua bún thì vô lồng chợ... Hehe, thiệt ra tôi vẫn nhớ như in mỗi thứ mua ở đâu đó chứ, nhưng chắc dì thấy tôi hỏi hỏi, tưởng tôi gà mờ mới đi chợ bữa đầu nên nhiệt tình chỉ tùm lum...

Kể cho dài dòng dzậy chứ hồi sáng này, tôi chẳng làm ăn được gì hết. Bị vì tôi đã bị cướp diễn đàn một cách trắng trợn và công khai :). Trong lúc tôi đang lui cui ướp gà, một anh thợ bảo trì trong công ty đứng kế bên dòm tôi nấu. Được một hồi ảnh ngứa mắt khi thấy tôi cầm cái ly sứ để đập dập mấy cây sả bởi vì trong văn phòng đâu có đồ nghề gì nhiều đâu. Ảnh bức xúc quá nói em đi ra đi, để anh biểu diễn cho, món này là món ruột của anh nè, hồi xưa anh làm bếp nhà hàng Ấn Độ nè. Dĩ nhiên tôi đâu dám múa rìu qua mắt thợ bởi tôi biết vợ ảnh là dân làm bếp ở khách sạn gì đó của Saigontourist mà. Tôi nép qua một bên đứng dòm luôn :))

Coi như hồi trưa này, tụi tôi ăn tất niên màn hai cảnh hai cây nhà lá vườn hết sức là hoành tráng và dzui dzẻ :)

Buổi chiều hoàn tất mọi việc cho ngày làm việc cuối cùng của năm. Viết cho boss một thư cám ơn, thêm vài lời chúc năm mới. Trước khi dzìa, sếp gửi cho tôi một bao lì xì bởi tôi đã nói trước với sếp là năm nay em bế quan tỏa cảng hông có đi đâu hết, nên chị đừng trông em nha. Dặn luôn mấy đứa đừng có kiếm chị, đừng gửi lời chúc gì hết chị off điện thoại luôn. Mấy đứa nhỏ cứ đi theo hỏi sao sao dzậy chị, sao chị phải làm dzậy? Có sao đâu, chị chỉ muốn tĩnh tâm hoàn toàn, lánh xa chốn phồn hoa đô hội này thôi, hehe...

Trong lúc đang làm việc, bé M. gọi, hai chị em lại thi nhau kể chuyện coi ai bi đát hơn ai, ai nghèo hơn ai, ai gánh nợ nhiều hơn ai :). Lại muốn khóc, lại cười to hơn lúc nào hết, lại an ủi nhau, thôi quên đi, thôi bỏ qua hết chuyện cũ đi, thôi kệ, ráng lên X ơi, ừa, bé M. cũng ráng nha, hai chị em mình cùng cố gắng nha... mắc cười cái câu mình nói: năm nay hai chị em mình hông biết sắm sửa tết là gì, coi như chơi chiến thuật "vườn không nhà trống" luôn, hy vọng sang năm đổi đời... hehe...

Tan sở lại ghé vô bệnh viện, ba mới được chích thuốc nên ngủ li bì, canh ba cho má tranh thủ dzìa nhà coi tình hình ở nhà, sắp xếp công việc, dặn dò đứa này làm cái này, đứa kia làm cái kia... Nói gì nói, má tôi vẫn làm nội tướng lừng lẫy ở nhà, khoái lo lắng từng li từng tí, dù tôi đã nói má hổng cần lo chi nữa cho da nhăn tóc bạc, đã có một bầy con đứa nào đứa nấy già như trái cà rồi. Má cứ toàn tâm toàn ý lo cho ba, mọi việc cứ để ở nhà mấy đứa tự xử. Năm nay "chung tay đón tết, trẻ làm nên xuân" nè má :))

Tôi nằm cả buổi trên cái giường trống cạnh giường ba, cũng buồn ngủ díp cả mắt dù bụng thì đói meo. Trong lúc mơ màng, tôi nhận ra rằng: thật hạnh phúc nếu như ta mất tất cả nhưng vẫn có một người bạn sẵn lòng chia sẻ với ta những điều nhỏ nhặt nhất... người đó chính là người đó chứ không phải là một người nào khác... chỉ dzậy thôi... dzậy cũng đủ rồi...

Đến gần tám giờ má mới vô. Tôi bước ra đường, xe máy đã bị cấm, người ta đi bộ tấp nập tấp nập. Tôi đứng ở trước cổng bệnh viện, dòm thiên hạ một lúc, rồi hít một hơi thật sâu, thở ra nhè nhẹ, lấy xe ra khỏi bãi, cố ý chạy đường Lê Lợi, vòng qua NKKN, ra Hàm Nghi, dừng đổ xăng, ghé Bùi Viện ăn một tô hủ tíu nam vang, rồi về nhà dọn dọn dẹp dẹp, chà hai cái toilet mà lòng vẫn phơi phới...

3 nhận xét:

  1. "chà hai cái toilet mà lòng vẫn phơi phới..."
    Như vậy là có Tết trong lòng rồi. Chị an tâm cho em gái một chút.

    Trả lờiXóa
  2. cám ơn chị Trăng & bạn Lửa :)

    Trả lờiXóa

cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))

Xem thêm:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...