Thứ Bảy, 4 tháng 2, 2012

Em còn sống!

Em thiệt xin lỗi vì đã từ chối cuộc gọi của hai chị bữa giờ. Chắc chị đã đi làm mà không vào được blog em nên chị còn gọi cho em nhiều hơn mấy ngày tết nữa. Hồi tối này, em muốn khóc khi nhấn nút thoát và nhẩm đếm được biết bao nhiêu là cuộc gọi nhỡ của hai chị rồi :(

Em biết cả hai chị nhớ em lắm mới gọi cho em. Chắc là cũng không có gì quan trọng lắm đúng hôn chị? Có phải chị gọi chỉ để nói với em những câu mà em đã thuộc nằm lòng trong suốt hai năm trời nay?? Em khỏe không? em sao rồi? ăn được không? ngủ được không? nhớ mua thuốc bổ uống! đừng có suy nghĩ gì hết! ráng lên em! sửa soạn cho đẹp lên em! tối mai đi uống cafe nha? chừng nào rảnh ghé chị chơi? giữ sức khỏe nha em! chị thương em lắm! tụi chị nhớ em lắm! nhớ giữ liên lạc nha em!... Em biết hai chị muốn gọi cho em bởi vì như em đã từng nói: chắc hai chị nghe em khóc em cười riết ghiền rồi. Mà lỡ ghiền rồi nên thiệt khó bỏ há chị? :) Em còn biết chị thích gọi cho em bởi em luôn cười thiệt lớn khi nghe chị hỏi "em sao rồi?". Chắc bây giờ, hai chị gọi liên tục cũng chỉ vì muốn hỏi em câu đó thôi đúng hôn?? Vậy bây giờ, ở đây, em vừa cười lớn vừa trả lời cho chị bằng cái câu y xì như em vẫn thường trả lời chị nè: "em còn sống! em còn sống (tức là) em chưa chết! mà em chưa chết thì em (vẫn) phải cười nhăn răng mà sống!". Em nhớ lần nào chị cũng cười khoái chí khi nghe câu trả lời này của em :))

Em biết hai chị thiệt lòng coi em như đứa em ruột!! Không bao giờ so đo tính toán với em. Không bao giờ quên siết chặt tay em, khóc với em, vỗ về em lúc em đau đớn tột cùng. Em đã nghe biết bao nhiêu lần, không chỉ từ một mình chị, mà cả hai chị: "cho dù em làm gì, em quyết định điều gì, chị cũng ủng hộ em!". Hai chị có biết mỗi lần nhớ tới hai chị, nhớ tới cái câu đó là em lại ứa nước mắt... chỉ muốn chạy thiệt nhanh về căn nhà nhỏ đó, nằm lăn dưới đất, tán dóc đủ thứ và cười ha hả với hai chị như hồi xưa :((

Chị biết không, mấy ngày tết, nghĩ tới hai chị, em lại bị ám ảnh bởi ánh mắt của bạn Bắp, và em khóc. Thằng nhỏ mới bốn tuổi đầu đứng dựa cầu thang, mặt mày bí xị khi nghe em nói bái bai. "Sao Út Xuân phải về dzậy?", "Sao Út Xuân không ở đây với con?". Dù đã nghe giải thích, nó vẫn làm mặt buồn kì kèo "Út Xuân ở đây với con đi". Chị nhớ không, em đã nói nó kêu em bằng dì Xuân đi, em sẽ ở lại, mà nó vẫn nhất nhất một là Út Xuân, hai cũng Út Xuân... Hỏi, làm sao mà em có thể quên được mọi người nếu em không tránh né, lánh cho thiệt xa hả chị??

Em biết hai chị sẽ sợ buồn nếu mất đi một người bạn tâm đầu ý hợp như em. Em cũng sẽ quay quắt mà buồn. Còn ai hiểu rõ em đến từng chân tơ kẽ tóc như hai chị?? Còn có ai hiểu thấu gia cảnh của hai chị hơn em?? Còn ai quan tâm em, lo lắng cho em, tin tưởng em, nhớ đến em nhiều như hai chị?? Còn có người bạn nào thương hai chị đến thắt lòng như em?? :((

Chị ơi, nhất định em sẽ không quên cái nghĩa nặng tình thâm của mấy chị em mình... Em biết hai chị cũng sẽ khó mà quên những ngày mà mình đối với nhau ngoài tấm chân tình, còn là niềm tin yêu, là hy vọng đổi đời, là chỗ dựa tinh thần cho nhau lúc vui buồn khó khăn hạnh phúc...

Em còn tưởng tụi mình là kiềng ba chân, không bao giờ ngã đổ nữa... Vậy mà...

Em còn nhớ chị đã từng tuyên bố là cho dù hai em có gặp chuyện gì thì chị vẫn mãi mãi coi em là em của chị. Em vẫn nhớ hai chị đã quyết liệt phản đối chuyện em cấm vận hai chị như thế nào. Em nhớ hai chị đã từng hăm he cho dù em tránh mặt hai chị cỡ nào thì hai chị cũng kiếm ra em cho bằng được thôi. Hai chị ơi, mọi thứ đã không còn như xưa nữa. Hãy hiểu cho em. Em không muốn nhớ nữa. Em không muốn đau nữa. Em không còn muốn nghe muốn thấy bất cứ điều gì, bất cứ ai có liên quan đến người mà hai chị đã biết là ai.

Như hai chị từng quả quyết đó: em tuyệt đối xứng đáng được sống hạnh phúc!

Em biết chị sẽ đọc được bài này. Chị nhớ là không được khóc đó. Hồi đó, em đã cảnh báo rồi, chị đừng có dại dột mà đọc blog em, buồn lắm... mà chị cứ khăng khăng đòi đọc cho bằng được. Để rồi, bữa nào có chuyện, gặp chị, là chị nói chị đọc blog em xong chị khóc quá chừng. Còn bây giờ, em nói chị không được khóc nha. Chị phải cười. Hai chị phải mừng. Bởi từ rày, em của hai chị đã quyết tâm và đang nỗ lực hết sức để làm lại từ đầu. Mà việc đầu tiên em làm là phải tránh hai chị cho thiệt xa. Như em đã từng nói, mọi người cứ coi em là liệt sĩ đi! Cứ coi như cái con Út Xuân này nè, nó đã hy sinh trong trận càn năm ấy rồi!! :))

Chị nhớ là chị không được khóc nữa nha. Bây giờ, chị phải cười lên khi nghe em nói thêm ba câu này nè. Em rất vui và tự hào được làm em của hai chị! Thời gian không dài nhưng cũng đủ làm cho em thấy ấm lòng mỗi khi nhớ về hai chị. Một mai (lỡ như) em có thêm được những người chị em khác, em sẽ nở lỗ mũi khi kể cho họ nghe về hai chị... là  hai chị bạn dâu yêu dấu của em!!

4 nhận xét:

  1. Vui khi đọc và biết được bạn có được những người chị tốt. Xung quanh ta cũng còn nhiều người tốt lắm bạn ơi...

    Trả lờiXóa
  2. không chỉ 'còn sống' mà là 'sống khỏe', nha Xuân.
    Hugs.

    Trả lờiXóa

cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))

Xem thêm:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...