Thứ Sáu, 10 tháng 2, 2012

Xuất viện

Ơn Chúa, hôm nay ba tôi đã xuất viện lúc 3g chiều.

Hồi tưởng lại gần 4 tuần ba nằm viện, tôi thấy thời gian trôi thăm thẳm, biết thêm những cảnh đời, và ít nhiều cũng ngộ ra được một vài điều...

Như thằng em tôi nói, một tiếng đồng hồ ở trong bệnh viện nó dài như là một ngày trời vậy. Ba tôi nằm trên giường bệnh, trở tới trở lui, hỏi giờ hoài. Nhất là mấy bữa tết, ba cứ bứt rứt hỏi thăm đứa này đứa kia đang làm gì, ở đâu. Đầu năm đầu tháng, đâu có ai vô bệnh viện, chỉ có má với mấy anh em tôi thay phiên nhau ra vô thôi. Dòm ba buồn xo. Có lúc ba chịu hết xiết mới buột miệng nói "tao nhớ nhà quá" nghe mà ứa nước mắt. Dù lúc đầu, ba đã trấn an mọi người là thôi kệ, tao ăn tết sáu chục năm rồi, bi giờ bị bệnh phải chịu thôi, có sao đâu...

Nằm cạnh giường ba tôi là một bà cụ 94 tuổi bị đau lưng và thêm nhiều bệnh già khác. Cụ già móm mém mà nói chuyện rất minh mẫn và có duyên :). Cụ có hai con gái thay nhau nuôi là một dì 71 tuổi tóc bạc hết trơn và một dì 60 tuổi cũng rất dzui tính. Mấy người cháu ngoại, cháu chắt thì ra vô liên tục. Gia đình của cụ đều là Phật tử nên nói chuyện rất hiền. Mỗi lần tôi vô canh ba, nghe mấy mẹ con nói chuyện với nhau thiệt mắc cười. Cụ không chịu ăn, lúc đầu mấy dì ép uống sữa, cụ ói ra hết nên càm ràm hoài "hồi nào giờ mày thấy tao có khi nào uống sữa hông mà mày bắt tao uống sữa, cho tao mắc ói, hông, tao hông uống, tao nói với mày tao hông uống!". Mấy dì đem cơm cho cụ ăn, mỗi lần ăn, cụ hét ghê lắm "hông! tao hông ăn!" nhưng muỗng đưa tới là miệng há ra, nhai, và nuốt. Cứ như dzậy cho tới khi hết chén :). Tôi còn nghe cụ phàn nàn với mấy đứa cháu là "tao bệnh mà má tụi bây bắt tao ăn tràn bản họng luôn" :))

Cũng giống như ba tôi, cụ cứ nằm thắc mắc sao đứa này đứa kia hông vô thăm tao. Ai vô thăm cụ cũng nhớ mặt nhớ tên. Mấy người chọc cụ: con là B không phải là A, cụ trả lời: "ê, tao bị bệnh chứ tao đâu có bị khùng đâu" :)). Rồi cụ ê a tâm sự với mấy đứa cháu "lúc tao còn sống thì tới lui với tao đi, để lúc tao dzìa miền tây phương cực lạc rồi, tụi bây muốn cũng hổng có kiếm tao được đâu"... Lúc ba tôi khó chịu, lớn tiếng rầy má tôi, cụ còn biết cười móm mém nói bóng gió "trong phòng này có hai người quậy nhất!". Ý là nói cụ và ba tôi áh, làm ai nghe cũng mắc cười hết :))

Bữa 29 tết, có một em trai nhập viện trong tình trạng bị gãy tay và gãy chân vì ngã từ trên cột điện xuống đất. Hàng xóm nhờ em leo lên bắt dùm bóng đèn gì đó. Má em ngồi bán hủ tiếu đầu hẻm nghe tin bỏ hết hàng quán đưa vô đây. Không có tiền nên bệnh viện chỉ sơ cứu xong rồi đợi người nhà em về mượn tiền, đi đóng rồi mới cho chuyển từ băng ca qua giường nằm.Tội nghiệp thằng nhỏ đau lắm mà cắn răng chịu đựng, rên khe khẽ chứ không dám khóc lớn. Đúng là đã nghèo còn gặp cái eo :(

Mùng 3 tết thì có một chị nhập viện khóc thút thít cả buổi trong lúc chị ruột của chị thì lớn tiếng chửi chị ngu và rủa xả chồng chị không còn chỗ để. Qua cái miệng của bà chị chị và qua rất nhiều cuộc điện thoại của chị gọi cho ai đó, cả phòng đều biết chồng chị có vợ nhỏ, đi nhậu, dzìa kiếm chuyện quýnh chị. Quýnh mặt mày chị bầm tím thôi, ổng còn quăng nguyên cái đồng hồ treo tường xuống chân chị, đứt gân ba ngón chân phải mổ nối lại. Dòm chị ngồi khóc với khuôn mặt thất thần, thấy thiệt nao lòng, tim tôi cứ đập thình thịch :(

Bữa đó, còn có một bà cụ bị té trong nhà tắm lệch cột sống. Nhà neo đơn, bà cụ chỉ có một chị con gái lớn bị tâm thần nhẹ và một anh con trai. Anh này lại không biết gì nhiều về cách chăm sóc bà nên khi bà muốn đi tiểu anh hổng biết làm sao. Tôi phải qua giúp anh cho bà cụ đi tiểu. Ngồi nói chuyện, anh tỏ vẻ buồn rầu lo lắng vì gia đình anh không còn ai, qua tết anh phải đi làm, giờ phải lo đi kiếm người chăm sóc bà cụ...

Còn có một chú lớn tuổi bị tai nạn xe máy gãy mấy cái xương vai. Một em gái đi chợi cũng bị quẹt xe làm sao đó mà gãy ngón chân út. Em trai kia làm bảo vệ quán bar bị người ta chém muốn đứt cánh tay, mấy em phục vụ xinh xắn vô thăm bệnh tặng lẵng bông hồng bị cả phòng chọc cười mắc cỡ. Còn có dì kia đi xe ôm bị móc cái giỏ vô xe người ta té gãy chân. Bữa mùng 8 tết, bà con đi làm lại, có một anh bận đồng phục thanh tra xây dựng bị chém lặt lìa cái tay, máu me đầm đìa nhìn hết ăn cơm luôn. Và còn nhiều nữa...

Nghe tả thấy ớn ăn thiệt ha?? Nhưng có ở bệnh viện (VN) mới thấy, hông có bệnh mà dòm riết cũng muốn bệnh luôn.

À, mà tôi còn phải kể là có một con bé chừng mười lăm tuổi rất là tháo vát chăm cho bà ngoại nằm suốt mấy bữa tết trong đó nữa. Cho bà ngoại ăn uống đàng hoàng, dọn dẹp vệ sinh rất cẩn thận khi cho bà đi ị, xong rồi nằm trên giường ôm bà ngoại tỉ tê đủ thứ chuyện. Má tôi dòm nó khen hoài, hai bà cháu thiệt thấy thương lắm :))

GOD BLESS YOU!
Mà kể cũng hay, ở trong đó, người ta nuôi bệnh lân la làm quen với nhau hết trơn. Ai cũng lạc quan nói rằng thôi kệ, đầu năm xui quá, phải ráng cho qua thôi... 

Hồi chiều đi Lễ tôi mới biết ngày mai, 11/2 là ngày Quốc tế bệnh nhân. Các nhà thờ đều tổ chức Lễ cầu nguyện cho các bệnh nhân trên toàn thế giới. Sáng mai 5g, tôi sẽ đi Lễ, cầu mong bình an cho tất cả họ & người nhà của họ nữa...


p/s: tôi quên nói ba tôi được xuất viện cũng là một kỳ tích đó! mai mốt kể sau nghen :)

6 nhận xét:

  1. Nghe tin mà mừng lây với MX và gia đình luôn nè! Sẽ thêm một lời cầu nguyện cho bác và tất cả mọi bệnh nhân được ơn Bình An và tràn đầy Phù Trợ từ Thiên Chúa Ba Ngôi và Mẹ Hiền Maria nhen!

    hugssssss

    Trả lờiXóa
  2. Nghe nhỏ kể những mảnh đời trong BV mà đau lòng, nghẹn quá nhỏ ơi. Mấy tháng vừa rồi, bên gia đình chồng DQ cũng đi ra/đi vô BV liên tục nên riết các y tá cũng quen mặt luôn. Chỉ là bên này thì các gia đình bệnh nhân ít khi "lân la làm quen với nhau" được, vì mỗi ng` mỗi phòng mà.

    Nhớ đến cảnh bị đau, vào BV, không có thủ tục "đầu tiên" rồi bị nằm vật vã mà đau lòng quá! ..hic ..hic ....

    Trả lờiXóa
  3. thiệt là đau lòng hen chị...
    ở trong đó mới thấy quy luật sinh lão bệnh tử và cả những chuyện xui rủi... kg chừa một ai hết. quan trọng là người ta thanh thản hay sợ hãi khi đối diện thử thách thôi... và em còn nghiệm ra nhiều điều nữa :)
    chúc chị cuối tuần dzui dzẻ!

    Trả lờiXóa
  4. Chúc mừng Ba xuất viện nha em.
    Chị còn nhớ một người nào đó nói rằng: con người thỉnh thoảng nên vào thăm nghĩa địa hoặc nhà dưỡng lão để bớt tranh hơn tranh thua với đời. Vào bệnh viện cũng vậy thôi.
    Vào những nơi này thì mình sẽ cảm thấy hạnh phúc và hài lòng với những gì mình có. Bởi mình thấy không biết bao nhiêu chuyện đau lòng và xót xa.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. đúng rồi đó chị :)
      chúc chị cuối tuần dzui dzẻ!

      Xóa

cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))

Xem thêm:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...