Tui thề là buổi sáng tui không có muốn đi làm chút xíu nào hết! Dù zậy, tui đã nguyện trong bụng là tui sẽ làm tròn công việc của tui, làm hết sức tui cho đến khi nào tui bị đuổi thì thôi. Hứa danh dự, tui hông có buồn! Hông có tiếc chi đâu, ngoài cái tình đồng nghiệp của chị em tui!!
Buổi chiều tui đâu có muốn zìa nhà, dù đó là nhà má ruột tui đó! Khỏi cần khoe ai cũng biết cả nhà tui thương tui ra làm sao. Thương dạt dào! Thương đứt ruột! Thương để trong tim á! Làm tui thấy áy náy, nghẹn ngào, buồn thăm thẳm chiều trôi mỗi khi nghĩ đến. Cho nên tui zìa nhà, bữa nào zui trong bụng thì không sao, bữa nào buồn trong bụng thì tui chỉ muốn tránh tránh né né. Zìa đến nhà, chui vô chuồng, kéo cửa lại, nằm dài, ngó lên trần, lúc cười ruồi, lúc thổn thức, lúc ấm ức, lúc tỉnh bơ, lúc lơ mơ, lúc cà chớn, lúc tí tởn, lúc buồn thiu...
Túm lại, tui đã biết rất rõ hạnh phúc là gì nhưng hạnh phúc nó đâu có biết tui đâu??? Dzậy mờ không hiểu sao cái bản mặt tui đi tới đâu cũng tươi roi rói, làm người ta lầm chết... heizzz
bình minh... trên tphcm... lúc 5g30 sáng 20.8.11 |
tỏa sáng... ở bến tre... lúc 11g trưa cùng ngày :) |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))