Thứ Năm, 24 tháng 11, 2011

Đêm cuối

Tối đó, nàng ngồi trong một khán phòng ấm cúng, thưởng thức một đêm nhạc rất ấm áp. Nàng thấy lòng nao nao khi nhìn lại những gương mặt thân quen với những bài thánh ca kinh điển có thể làm người ta nổi gai ốc vì hay. Mười năm rồi, nàng biết cái ca đoàn đã đó mười năm! Nàng thích nghe họ hát. Tiếng hát trầm bổng quen thuộc vẫn còn nguyên vẹn nhưng nét thời gian thì đã hằn lên gương mặt của hầu hết những người nàng (quen) biết, kể cả chàng.

Đi ăn tối, chàng và nàng kể nhau nghe biết bao chuyện. Những câu chuyện có đầu có cuối, nhẹ nhàng mà ấm áp.

Trời đổ mưa ầm ầm, sấm chớp đùng đùng khi nàng ngỏ ý muốn nói chuyện phải quấy với chàng. Nàng đâu có ngồi xa chàng lắm đâu, cách nhau chỉ có một cánh tay. Chỉ cần đưa tay ra, cả hai đã có thể dựa vào nhau. Mà hình như, họ đã dựa vào nhau.  "Hiện tại, anh không tìm ra lý do gì để ly hôn em nữa...", "Anh chỉ muốn mình làm bạn với nhau...". Những lời đó làm nàng chết lặng. Nàng cảm thấy một chút phẫn uất xen lẫn khổ sở khi đặt ra những câu hỏi tương ứng sau từng câu nói đó, dù nàng thừa biết chàng ghét những câu hỏi đố đến mức nào. "Vậy hướng sắp tới cho mối quan hệ của mình là gì?", "Làm bạn? Bạn gì...?"
 ......

Nàng bắt đầu thấy nghẹt thở khi chàng mô tả nỗi sợ của chàng. Hình như, có ai đó lại bê một tảng đá đè nặng lên lồng ngực nàng. Nàng thật sự chết điếng, rất lâu. Nàng cũng thấy có một chút bối rối trong mắt chàng. Nàng vừa muốn giang tay ra ôm chặt lấy chàng vừa muốn quay lưng bỏ chạy.

Có thật là bấy lâu nay nàng đã không nghĩ đến cảm giác của chàng? Còn cái cảm giác của nàng, chắc gì chàng đã thấu tường tận? Nỗi sợ của chàng có lớn bằng nỗi sợ nàng đã từng một thân một mình chống chọi không? Nếu như cái cảm giác an toàn ngày xưa chàng mang đến cho nàng là trọn vẹn mười phần thì giờ chỉ còn có một hai phần thôi, chàng có biết? Nàng đâu phải là người giỏi che giấu cảm xúc của mình, chàng quá hiểu điều đó mà!.. Nàng chết lặng một lúc lâu rồi mới bật đứng dậy, quay lưng lại. Nàng thật không muốn chàng nhìn thấy sự đau đớn và cả nỗi thất vọng đang cuồn cuộn trong lòng mình.

Đêm đó, nàng gần như bỏ chạy ra khỏi nơi đó... nhưng lại đứng lặng ở dưới chân cầu thang. Nàng đứng đó, không ngẩng đầu lên nổi, không suy nghĩ nổi một điều gì, cũng không thở nổi, không nhúc nhích. Chàng đứng đó, trên nàng một vài bậc thang, nhìn nàng, im thin, rồi lấy ít tiền ra nhét cho nàng, hình như chàng có nói "em lấy để phòng thân đi". Rồi chàng ôm đầu nàng ghì chặt vào người, tay nhè nhẹ xoa lên má nàng. Nàng bắt đầu khóc, dù đã cố hết sức để kìm nén. Nàng khóc, mím chặt môi, không sướt mướt, không ồn ào, chỉ là những giọt nước mắt lăn dài lăn dài.

Nàng bước ra ngoài, trời vẫn mưa lất phất... Nàng còn thấy rõ ánh đèn đường hắt xuống mặt sông gợn sóng lăn tăn vì mưa, cảnh thơ mộng mà buồn man mác. Gió lành lạnh. Những giọt nước mắt nóng hổi. Ánh mắt của chàng. Cảm giác bước hụt một lần nữa... Tất cả làm nàng vừa thấy mình nhẹ hẫng vừa thấy mình có thể gục xuống ngay tức khắc và chết đuối trong nỗi buồn rã rượi của mình (mà nàng tin rằng chỉ có ai đã từng trải qua mới biết thế nào là tan nát cõi lòng)

Đêm đó, nàng ghé Chầu ở nhà thờ Tân Định đến khuya.

... Và những ngày sau đó, nàng tự hứa với lòng sẽ không để ý đến nỗi thất vọng đang cuồn cuộn trong lòng mình nữa. Nàng không muốn phân cao thấp nặng nhẹ với bất kỳ ai nữa. Nàng cũng muốn mau chóng vượt qua những ngày khó khăn cùng cực này. Nàng muốn sống, muốn yêu, muốn cười, muốn hạnh phúc...

Nàng lại bắt đầu những ngày mới mà không kỳ vọng vào bất cứ điều gì.

(Chàng, đừng sợ!)

"con yếu đuối mới là con, Chúa giàu tình thương mới là Chúa"
(nhà thơ Đình Bảng - đêm nhạc Trùng Dương - 16.11.2011)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))

Xem thêm:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...