Thứ Ba, 15 tháng 11, 2011

Khúc nhạc buồn

muốn post lại 1 note cũ chỉ vì đêm này khó ngủ quá :(

Nó không hề có khả năng ca hát hay thể hiện mình trước đám đông.

Nhưng nó cực kỳ thích nghe nhạc. Nhạc nó hay nghe lại là những bản nhạc cũ xưa, trữ tình, buồn bã và sâu lắng. Nó say mê Tuấn Ngọc, Bằng Kiều, Nguyên Khang, Ngọc Lan, Khánh Hà, Hoàng Lê Vi, Ngọc Anh, Mỹ Tâm và giờ là Lệ Quyên.

Mười mấy tuổi nó đã biết ra tiệm đĩa nhờ người ta tuyển nhạc ra băng về nghe trên máy cassette. Hễ có nó ở nhà là có tiếng nhạc. Nó thích nằm dài, nhắm mắt lại, tắt hết đèn và chỉ nghe nhạc. Có khi nó cũng ướt mi khi có tâm trạng buồn. Có khi nó cũng thấy não nề nhưng biết sao được... cái thú nghe nhạc buồn đã nằm sẵn trong máu nó rồi.

Nó nhớ bé M., Ngh., MĐ, ba đứa em đồng nghiệp cùng sinh năm 79 nhưng chơi với nó thân thiết hơn chị em. Cách đây cả chục năm rồi, cả bốn đứa đều cùng nghe nhạc có một gu. Hễ đứa nào nghe được đĩa nào hay hay là giới thiệu cho cả nhóm. Nó nhớ những buổi tối, bốn đứa hẹn nhau đi uống cafe, mà phải ngồi quán nào yên tĩnh có hát nhạc Tuấn Ngọc với Ngọc Lan mới được nha. Nó nhớ khuôn mặt sáng lấp lánh của thằng Ngh. khi ghé lỗ tai nó ra vẻ quan trọng lắm: "em mới nghe đĩa này hay lắm X, mai đem cho X mượn!". Nó nhớ MĐ. trước khi mất còn mang đến tặng cho nó album Cũng là trăm năm của Nguyên Khang. Nó nhớ mỗi lần đi hát karaoke, mấy đứa hay nói "X chọn bài đi, tụi em hát cho". Đứa nào hát cũng cực hay, trừ nó...

Nó nhớ lần gặp chàng cuối cùng. Chàng và nó ngồi trò chuyện rất lâu trên sân thượng, nơi nó đang trú ẩn. Nó cũng đang nghe nhạc buồn. Nó say sưa đến nỗi chàng cất tiếng lên làm nó giật mình. Chàng nhìn nó: "em lại nghe nhạc buồn nữa hả!?"... Rồi khi chàng về, chàng còn đứng ở trước bậc cầu thang nói với nó, rất chậm rãi "em đừng nghe nhạc buồn nữa, em cứ lắng nghe lời nhạc hoài sẽ làm cho em khó ngủ lắm..."

Nếu không nghe nhạc, nó không biết phải làm gì trong những ngày tháng trống trải này? Nó đã từng nói nó phải nghe những bài nhạc buồn đầy triết lý nhân sinh của người xưa để thấy tâm sự đầy vơi của nó còn được sẻ chia!? Nó cũng biết đọc sách, coi phim, nói chuyện, tám trên trời dưới đất với người khác... Nó cũng biết làm nhiều cách để cải thiện tâm trạng buồn bã chán nản này.

Nhưng mà...

Tối nay, nó không mở nhạc nghe như thường lệ, nó nằm trong bóng tối, lặng lẽ, nước mắt nhòe ướt mi rồi. Nó biết, tự trong sâu thẳm, nó có làm gì cũng khó mà đi qua được nỗi buồn chông chênh này???

Tối nay, chàng lại nhắc nó: em đừng nghe nhạc buồn nữa...



(note cũ 22/9/2010)

P/s: sao tâm trạng mình lúc nào cũng ở hai trạng thái đối nghịch nhau, hoặc là quá vui hoặc là quá buồn, hoặc là quá yêu đời hoặc là quá chán nản... bữa nay, mình đã làm nhiều chuyện thiệt vô bổ... bữa nay, mình chạy xe ngoài đường mà mấy lần mém gục... bữa nay, mình đã ra vẻ ta đây (với lại buồn bực) mà cảnh báo người ta chuẩn bị tinh thần ứng phó với sức tàn phá dữ dội của cơn bão số 9 sắp đổ bộ vào bờ kè nhà họ...  bữa nay, đi làm dzìa, nằm dài thoòng, thấy oải quá chừng nên mình ngồi bật dậy như lò xo, đi tổng vệ sinh nhà cửa trên dưới trong ngoài, thay drap, dọn tủ quần áo, v.v... dù bữa nay... từ lúc sớm tinh mơ, mình đã thấy mình đuối như trái chuối rồi :(( 

ước gì mình có thể giữ hoài nụ cười này ở trên môi!

2 nhận xét:

cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))

Xem thêm:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...