Đi đâu cho thiếp theo cùng
Đói no thiếp chịu lạnh lùng thiếp cam
Ví dầu tình có dở dang
Thì cho thiếp gọi đò ngang thiếp dzìa...
Đói no thiếp chịu lạnh lùng thiếp cam
Ví dầu tình có dở dang
Thì cho thiếp gọi đò ngang thiếp dzìa...
Hát thì hát vậy, nhưng đến khi tình có dở dang, người vợ muốn gọi đò ngang để dzìa cũng không dễ xíu nào... Thế nên, một trong những quyết định day dứt của người vợ khi phải đối diện với sự thật chồng mình đã phát sinh tình cảm với người khác là: giữ hay buông? (nên hay không nên ly hôn? ra đi hay ở lại?)
Người vợ thiệt sự đã tiêu tốn rất nhiều thời gian và công sức để suy nghĩ xem mình phải làm cái quái gì đây?
Ban đầu, người vợ sợ quíu cả người khi thấy chồng dứt áo bỏ đi. Chới với, hụt hẫng mà vẫn ráng nấn níu lại... Rồi những ngày sau đó, có lúc người vợ thấy mình bị tổn thương ghê gớm và giận điên lên trước sự phản bội của người chồng. Người vợ không thể chịu đựng được cái ý nghĩ phải chung sống cùng người chồng. Người vợ quyết định chấm dứt! Phải chấm dứt. Người vợ cảm thấy mình rất mạnh mẽ với quyết định hoàn toàn đúng đắn đó.
Nhưng chỉ vài tiếng đồng hồ sau, người vợ lại thay đổi suy nghĩ. Người vợ nghĩ về những năm tháng vun đắp cho mối quan hệ vợ chồng. Biết bao nhiêu là hạnh phúc và vui vẻ từng có với nhau. Bao nhiêu là tình cảm dành cho chồng hình như vẫn còn nguyên vẹn. Không! Mình không thể chấm dứt dễ dàng như vậy. Và người vợ quyết định ở lại với niềm tin rằng mình có thể tiếp tục sống với chồng, tha thứ cho chồng và tìm thấy hạnh phúc lần nữa.
Sau đó một đêm, người vợ lại quyết định ra đi. Chỉ cần nghĩ đến chuyện người chồng tìm đến tình nhân làm những chuyện trời không dung đất không tha, bỏ mặc đạo đức làm người... cũng đủ khiến người vợ chỉ muốn quay lưng bỏ chạy.
Ngày hôm sau nữa, người vợ lại thay đổi quyết định. Chỉ muốn ở lại. Cứ bình thản. Cứ coi như không có gì xảy ra. Không để ý và không quan tâm đến những cảm xúc tồi tệ của mình nữa, rồi cũng đến lúc nó tự mất đi.
Rồi vài ngày sau đó, người vợ lại muốn ra đi... Bởi vì người vợ thiệt sự nhận thấy sự trống trải trong tâm hồn mình. Cảm giác mất mát là điều có thật. Mọi thứ đã không còn nguyên vẹn. Phải đối mặt với sự vô tâm của chồng, người vợ chỉ muốn cho người chồng biến khỏi đời mình. Mặc cho chồng tự do đi theo con đường chồng lựa chọn...
Rồi vài ngày sau đó nữa, người vợ lại thấy mình không muốn ra đi nữa. Người vợ cam tâm ở lại. Có ai hiểu thấu cho nỗi lòng của người vợ trẻ? Thiệt sự là người vợ tội nghiệp này chỉ muốn toàn tâm toàn ý làm một người vợ hiền, yêu chồng trọn đời, không thay đổi! Và thế là, người vợ tự bào chữa cho chồng mình đủ thứ, tin tưởng chồng là người tốt, tin tưởng vào bản thân mình, quyết tâm tìm lại tình yêu đã đánh mất.
Thử hỏi ý kiến một vài người có vai vế, 4/5 người đều khuyên người vợ không nên ở lại. Thế nhưng, người vợ vẫn băn khoăn. Đi hay ở? Ở hay đi? Dĩ nhiên, người ngoài họ chưa từng trải qua quãng thời gian chung sống, vun đắp tình cảm với ảnh nên họ mới có thể đưa ra những quyết định đầy lạnh lùng và quyết đoán, còn mình thì không thể...
Và cứ thế, ở lại rồi ra đi, ra đi rồi ở lại... Người vợ mãi dằn co với chính mình, tự tạo áp lực cho mình, bức bối với mình, làm rối loạn cảm xúc của mình... Rồi cứ thế mà người vợ tội nghiệp cứ vật lộn và trăn trở suốt ngày đêm... Cho đến cả năm dài... Cho đến tận phút cuối cùng...
Đúng là đi chẳng nỡ, ở cũng chẳng xong!
... Và cho đến tận phút cuối cùng, nhận thấy thời thế đã thay đổi, phải thuận theo trời đất, người vợ đã đứng ở ngã ba sông, nuốt nước mắt nước miếng, ngậm ngùi gọi đò ngang rồi.... dù chưa biết đi đâu dzìa đâu...
Nghe sao buồn thỉu buồn thiu!
(note cũ một ngày cuối tháng năm, lục đục cuốn gói ra đi
theo tiếng gọi sơn hà nguy biến )
theo tiếng gọi sơn hà nguy biến )
Ban viet thay thau tinh dat ly lam. Toi da tung chia tay voi nguoi yeu cu cua gan 10 nam troi nen hieu cai cam giac dung dang nay lam.
Trả lờiXóa:) cám ơn bạn đã đọc & để lại comment này
Xóa