Thứ Hai, 16 tháng 1, 2012

Mắc kẹt

Sáng nay, ba nó nhập viện. Từ hôm thứ bảy ba đã lơ mơ, nói sảng, tè trong quần không hay. Cả nhà xúm lại nói cỡ nào ba cũng không chịu cho chở đi bệnh viện. Nó biết ba sợ mấy tháng trời nằm bệnh viện Nguyễn Trãi hồi năm kia. Có ông dượng ghé thăm, đòi chở ba đi, ba cũng hông chịu, ổng nói miết, ba mới nghĩ ngợi mà đổi ý. Tự dưng tối qua ba tỉnh táo đưa má nó mấy trăm ngàn, kêu tết này bà đi mua hai kí lô thịt dzìa kho cho tôi một nồi thịt kho hột vịt nha, nồi bự bự đó, bà làm ít tui hổng chịu đâu à. Tính ba nó con mắt lúc nào cũng lớn hơn cái bụng, hễ nhà có đám hay lễ tết làm cái gì cũng phải nhiều, phải dư dả. Thời những năm ba nó còn đi làm ngoài chợ SG, nhà nó ăn Tết phủ phê lắm, hổng thiếu một thứ gì...

Nó còn nghe ba nó nằm trầm ngâm nói... tự nhiên còn vợ với còn hai thằng con trai nhậu như trâu dzậy mà để người ta đưa mình đi bệnh viện kỳ lắm, để tết này còn ăn tết với cháu nội nữa, mai bà với thằng Ch. chở tui đi là được rồi. Sáng ra, ba tỉnh bơ thức dậy đi bệnh viện, không phải như những bữa trước xanh lè, run rẩy. Hồi nãy, ngồi với ba cả buổi tối trong bệnh viện, nó đi vô toilet hổng biết là mấy bận. Bởi, ba nó cứ à ơi hỏi nó chuyện công ty, chuyện lương thưởng với chuyện tình mùa đông của nó... Ba còn nhìn xa xăm, nói bâng quơ y như hồi tuần rồi ba mới hay vợ chồng nó sắp ly hôn tới nơi, ba cũng đã nói dzậy... "nói với nó ráng mỗi ngày mua hai tờ vé số, trúng độc đắc là giải quyết mọi vấn đề...". Nó cay cay cái sóng mũi dễ sợ mà ráng chớp chớp nuốt nước mắt ngược vô :(

Mấy bữa trước rồi, má nó tối tối là lên phòng nó nằm nói chuyện, rầu rĩ lo lắng cho ba nó. Nghe má than nhức mỏi cái lưng với cái lòng bàn chân, vậy là nó cắm cúi đi làm hết công chuyện từ giặt giũ, ủi đồ, lau dọn nhà cửa rồi đi chợ nấu cơm luôn. Lâu rồi nó đâu còn là bà nội trợ nữa, nên cũng nhớ nghề, cắm cúi làm quên cả ăn uống. Nó còn kêu má đừng làm gì nữa, cứ nghỉ ngơi. Nó bây giờ, hổng thể giúp ai bằng hiện kim hiện vật như hồi xưa được nữa. Ở thời buổi kim tiền này, nó, coi như thân bại danh liệt rồi, chẳng biết làm gì hơn :(

Nó đang bị mắc kẹt...

Tiền hông có... mà có đủ thứ dòm mặt nó đòi tiền, tiền, tiền. Nợ dí bên đít... nó mới vừa ra mặt... bị quần muốn cháy cái phone. Nó bi giờ cũng biết nhịn đói rồi, và đói như con sói dzậy... Kể ra cũng hơi kỳ. Bữa giờ đi đâu, nó cũng thấy người ta kêu gọi và đặt thùng quyên tiền vì người nghèo, giúp người nghèo ăn tết, nó thấy nó vừa tủi thân vừa mắc cười cho nó. Nó, bi giờ, nghèo còn hơn người nghèo nữa, mà dòm coi, ai thấy, ai để ý, ai tin!?

Nó đang bị mắc kẹt... với chính mình. Loay hoay. Gồng. Đủ thứ chuyện dồn dập.

Tình tan...
blue dream

Boss hành...

Tết tới...

Nó chỉ muốn tìm nơi nào yên tĩnh để trú ẩn và khóc cho đã đời thôi! 

Mà chắc là cũng không cần đâu! Chắc chắn mọi việc rồi cũng qua thôi à, phải dzậy hôn?? 

Nè Bạn của nó ơi, nhớ lời nó nhắn nhủ đó, hãy cầu nguyện cho nó! (Nó là Theresa Cao Hoàng Minh Xuân)

5 nhận xét:

  1. Đọc mà không biết an ủi gì luôn, vì nói nhiều thì giống sáo rỗng quá. Tui thấy tình trạng của u sao giống tui hồi 2 năm trước quá. Mà tui còn thê thảm hơn là còn đèo thêm 1 con nhóc nữa. Ai cũng tiến về phía trước, ráng thôi bạn ơi. Còn có việc để làm là còn ra tiền mà. Sẽ ổn thôi. Tiền đúng là không vấn đề, mà vấn đề là không có tiền. Ráng lên X.

    Trả lờiXóa
  2. Rang len ban oi, tui rat thuong ban,,,

    Trả lờiXóa
  3. @all: thanks 2 bạn đã có lời an ủi...

    Trả lờiXóa
  4. Nghe Xuân nói mà mình nhớ Ba mình, hix. Không biết nói gì hơn (vì năm nay mình cũng thê thảm hihihi), nếu được thì cho siết tay một cái thật chặt :).

    Trả lờiXóa
  5. @bạn Quê: siết hai tay luôn nha bạn!!
    (mà sao năm nay mình hông hỏi thì thôi, hỏi ra thấy ai cũng te tua hết ta ơi??)

    @ND: khuya lắm rồi, ngủ hông được, post đại 1 bài lan man, đọc lại cái còm của bạn, hơi bị mừng vì mình cũng còn được người qua kẻ lại thương tình, ước gì bạn để lại cái tên...:)

    Trả lờiXóa

cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))

Xem thêm:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...