Thứ Năm, 2 tháng 2, 2012

Ăn tết dzui hông?

Sau gần hai tuần bế quan, tôi bắt đầu một ngày mới bằng cách ra chợ sắm đồ. Chợ vẫn còn vắng, le hoe có vài hàng quần áo mở cửa. Đi tới đi lui cũng sắm được cái quần linen màu xanh ống vừa suông vừa rộng. Chạy vô Cô-ốp, dzớt thêm được một em áo thêu cũng màu xanh, hai em này phối với nhau rất tuyệt :))

Đồ mới mua còn láng e nên hông thèm giặt, sáng nay chơi luôn nguyên bộ ra đường, bảnh tỏn chưa? Mặt mày thì tươi roi rói, sáng còn hơn đêm 30. Vậy cho nên, "ăn tết dzui hông chị/bạn/em?" là câu hỏi tôi phải trả lời mấy lần nội trong bữa nay. Bạn bè có, chị em có, khách hàng có... ai cũng hỏi dzậy làm tui đau nhoi nhói. Nhưng mà tôi cười chứ hông hề nhăn nhó. Người ta quan tâm mình mới hỏi thăm chứ bộ, cho dù chỉ là xã giao. Cho nên, ai thân thân tôi cười cười nói thẳng là "hông, hông có dzui", ai xã giao tôi cười xã giao "dạ, bình thường". Vậy là xong, nói qua chuyện khác :))

Bởi dzậy mới nói, tôi, thấy dzậy mà hông phải dzậy đâu. Ai nấy dòm bản mặt tôi ban ngày ban mặt sáng trưng mà lầm chết. Kỳ thực, tôi chưa từng có cái tết nào mà nó buồn thúi ruột như cái tết năm nay :))

Tết này hả? Hành trình của tôi chỉ có ba điểm đến: từ nhà ra bệnh viện rồi qua nhà thờ, đảo tới đảo lui cũng chỉ có ba chỗ đó, một ngày mấy bận...

Tết này hả? Tôi, không hề sửa soạn, hông thèm mua sắm, hông có vi vu đi đâu, cũng hổng có chụp tấm hình nào cho coi được hết. Mấy em ở tiệm gội đầu làm móng không em nào lấy được xu nào của tôi. Mấy bạn hiền tìm mọi cách đe nẹt cũng không lôi tôi đi đâu được. Mấy thằng Megastar, Galaxy, kịch Sài Gòn, nhạc Trống Đồng gì gì đó cũng bị tôi lánh xa tối đa. Không cafe. Không gặp gỡ. Không điệu đàng. Không se sua quần là áo lượt gì hết. Kể cả thú vui trong những ngày cô đơn quạnh quẽ là cái blog này còn bị tôi đóng cửa hổng thương tiếc mà :))

Tết này hả? Tôi chỉ giỏi làm có một vài việc: ăn, cầu nguyện và khóc. Bữa 29 tôi nấu một nồi thịt kho hột vịt ngon nhất trong vòng ba mươi lăm năm nay. Và một nồi canh bắp cải gói thịt vuông vuông mà ba tôi mắt kèm nhèm còn khen sao ai gói mà khéo dzậy, còn ngon nữa :)) Củ kiệu dưa món thì má đã làm sẵn từ trước rồi. Mẹ em Hiển dám một mình đi chợ An Đông mua một đống mứt tới một triệu mấy. Thằng em tôi cũng hăm hở đi chợ Nguyễn Tri Phương dzớt dzìa cả kí tôm khô với đặt mua khô mực ngào ớt ở trên mạng, người ta đem tới tận nhà. Má tranh thủ đi chợ mua bông với trái cây dzìa chưng cũng khẳm tiền. Em dâu dặn người ta giao cặp bánh tét ngon ơi là ngon. Mẹ bé Lộc cho hai chục ký gạo ngon. Thêm giỏ quà của dì kia bạn má và mấy món như kim chi, bánh ngọt được hàng xóm biếu. Rồi bia với nước ngọt của mấy người bạn hàng của em tôi dì tôi nữa... Tính ra, nhà tôi đồ ăn cũng ê hề... Tính ra, chỉ có năm nay, tết, tôi mới ăn cơm nhà nhiều hơn là ăn hàng ăn quán á

Mỗi sáng sớm, má tôi đều đánh thức tôi dzậy bằng cách order đồ ăn sáng để tôi đi mua rồi đem vô bệnh viện. Xong, tôi chạy ra nhà thờ Huyện Sĩ ngồi ở hang đá Đức Mẹ. Trời xanh mây trắng, gió mát rười rượi, cảnh quan thì thoáng đãng trong lành, tâm hồn mình nó nhẹ nhàng sâu lắng gì đâu. Dzìa nhà, loay hoay, tới 11g trưa là đem cơm vô bệnh viện, ở trong đó tỉ tê tâm sự với ông già đến 2g chiều má mới vô. Dzìa nhà, loay hoay, tới 5g chiều lại đem cơm vô bệnh viện rồi tà tà qua nhà thờ đọc kinh, cầu nguyện, đi lễ tới 7g tối. Dzìa nhà, loay hoay, với mẹ con em Hiển một buổi tối là hết ngày...
 
Tới đêm...

Đêm, của mấy ngày tết này, tôi đã khóc nhiều hơn là tôi tưởng. Nghe có vẻ như là tôi đang tự hành xác mình dzậy :) Thiệt, tôi có cảm giác như nước mắt của hơn chục ngày này bằng với tất cả nước mắt mà tôi đã khóc cả năm trời qua cộng dồn lại... Hông phải khóc tủi phận, chỉ là buồn tênh mà khóc. Hông phải khóc oán khóc giận, chỉ là tự nhiên mà khóc. Không phải thương mình nên khóc, chỉ là thương cho một vài người thân yêu của mình mà nước mắt cứ chảy hoài. Gần như là chảy nước mắt sống chứ hông phải kiểu khóc bức bối như bình thường... Khóc, mà còn biết cả cái kỹ thuật che giấu để ngày mơi hổng ai biết mình đã khóc cả đêm... Khóc, mà còn biết tự dỗ dành mình, mơi sẽ ổn, không sao đâu, chỉ cần ngủ một giấc thức dậy, mơi sẽ ổn thôi...

Tôi không hề nói khơi khơi an ủi mình đâu. Trực giác nói cho tôi biết chắc rằng, mơi sẽ ổn thôi!! Bởi, tôi đã cố gắng từng ngày, từng ngày, qua từng ngày...

Mà tết đã qua lâu rồi... tôi còn chưa chính thức đi làm lại... chỉ mong là từ rày đừng có ai hỏi tôi là "ăn tết dzui hông" nữa :))

16 nhận xét:

  1. Ăn Tết lâu dzữ ha ? Nay mới thấy xuất hiện. Ăn Tết đến nỗi đóng cửa im ỉm luôn, gõ hoài hổng mở .

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. hehe... zậy là bữa giờ ngày nào chị cũng gõ cửa mỏi tay hả? thương chị nhiều nha :) ba em chưa xuất viện được đâu, bác sĩ tiên lượng là hông có khả quan lắm...

      Xóa
  2. Chèng ui, ăn Tết cho hết tháng Giêng luôn hay sao dzậy ta ??? :) :)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. có phải chị cũng hay gõ cửa nhà em hôn nên thấy em mở cửa là chị ghé vô cười 2 cái :):) zạ chị??
      mèn ơi, chị thấy đó, em út có ăn chứ đâu có chơi tết gì đâu mà kéo dài chi cho tới hết tháng giêng dzữ dzậy :))

      Xóa
  3. Mong bình yên đến với X, hugs.

    Trả lờiXóa
  4. Một con người đầy nghị lực và lạc quan, cần phải học hỏi thôi. Chúc vui khỏe.

    Trả lờiXóa
  5. Quay trở lại thăm nè.
    Ba xuất viện chưa cưng?
    Ráng lên em. Hugs

    Trả lờiXóa
  6. Bộ đồ láng e hổng thèm giặt, bảnh tỏn chưa. Trên vai áo còn tòn ten cái mạc nữa kìa.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. em hậu đậu chứ đâu có lơ đểnh, tấm hơ tấm hất zậy đâu anh... hehe

      Xóa
  7. Bữa nay mới thấy bạn mình xuất hiện lại... Lâu lâu X. đóng cửa thì mới biết còn có nhiều người quan tâm X. lắm đó nha nha!!!

    Trả lờiXóa
  8. chị bế quan hèn chi e vào blog hok đc. Tết thì cũng wa rùi nhưng vẫn fai chúc chị phát đã..hii.chúc chị luôn mạnh khỏe,tươi trẻ để chiến đấu mạnh mẽ,ăn nhìu để hok mảnh dẻ (mà đừng nhìu wa ah..).hjj.đôi lời thía thôi chị ơi.hii.chị luôn tự tin nhé.

    Trả lờiXóa

cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))

Xem thêm:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...