Em định đi khám mắt. Dạo gần đây, cửa sổ tâm hồn của em yếu xìu. Ngồi máy tính một hồi là thấy ngán, ngó xung quanh mờ căm. Ra đường phải để ý, hông thôi thấy cái gì cũng nhạt nhòa. Má nói dòm nó dại dại rồi đó, phải làm mắt kiếng đeo gấp thôi. Mà lu bu quá. Em bây giờ sáng ra khỏi phòng là lao động một mạch tới chín mười giờ tối mới quay lên phòng. Tối nào cũng nhỏ mắt trước khi ngủ. Trưa nào cũng uống nước ép cà cải. Cũng chưa biết cái bản mặt mình đeo kiếng cận vô ngồi làm việc dòm nó ra làm sao :)
Hôm bữa em đọc được cái này cũng hay hay. "Có 2 sai lầm lớn trong cuộc sống, một là sống cho người khác coi, hai là coi người khác mà sống. Thật ra chỉ cần bản thân cảm thấy hạnh phúc là được rồi. Đừng mãi nhìn vào người khác mà đi sai con đường dưới chân mình. Vì thời gian là không chờ đợi và rằng cuộc sống không kéo dài mãi, nên hãy sống theo cách của bạn!". Người ta nói hay quá, đâu có gì phải bàn cãi phải hôn anh? Em hổng cần phải sống cho người khác coi! Cũng hông cần coi người khác mà sống! Em có hạnh phúc hay không chỉ mình em biết! Em có đi sai đường không cũng chỉ mình em hay! Từ lúc quen em, anh đã biết em sống theo kiểu gì rồi. Kiểu của em, nghĩa là, em sẽ tiếp tục cho đi tất cả những gì mà em có. Em đã quen sống cái kiểu đó mấy chục năm nay rồi. Giờ mà bắt em sống keo kiết lại, ích kỷ lại, bo bo lại chắc em làm hổng được. Cái đó là em nói thiệt lòng, anh cứ dòm nụ cười của em thì biết :).
Còn chuyện em cho ai, cho cái gì thì hổng cần kể anh cũng rành sáu câu. Đời mà, ai có số thì sẽ được hưởng thôi, phải hôn anh? :)
2/9/2013 |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))