Hông biết có phải do hiểu lầm hôn, mà mới đây, có người nói với em là bây giờ họ đã hiểu vì sao em coi thường họ?
Em giật mình. Tự vấn coi mình đã làm gì. Sau một hồi bóp trán vắt óc, em cũng nhớ ra là đã lâu, rất lâu, em hổng để tâm, hổng tìm, hổng nhờ vả, cũng hổng làm phiền gì họ. Nên chắc họ buồn. Nghĩ cũng lạ, trong khi họ luôn tự hào mình là chỗ dựa tinh thần cho rất nhiều người khác, thì với em, lúc khó khăn nhất, em thấy họ thiên vị và hổng đủ công tâm. Em hổng phục. Nhưng em cũng chưa hề nói ra, chỉ để trong bụng. Mà em chắc là họ thừa biết em đã hông còn tin tưởng, hông có coi họ là chỗ dựa của em kể từ dạo ấy rồi. Chứ-không-hề-coi-thường. Em thương họ còn hổng hết mà coi thường cái gì?
Mà quen em lâu rồi, hỏi thiệt anh chớ, có bao giờ anh thấy em giống hạng người thấy người ta nghèo thì khinh dễ coi thường? Có bao giờ anh thấy em bắt người sang đem quàng làm họ? Em nào có giống kẻ tham phú phụ bần, phải hôn anh?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))