Có lẽ em đã có thể đặt mọi thứ xuống nhẹ nhàng, nếu như người ta hổng mạnh mẽ nhấc nó lên, đặt vào tay em, rồi bỏ đi.
Sáng qua, lúc tiễn em ra xe, mẹ nói "rồi một ngày nào đó, nhìn lại, con sẽ thấy mấy chuyện này rất buồn cười". Em gật đầu, cười tươi, còn nói với mẹ "dạ, đúng là sẽ rất buồn cười". Nhưng đâu cần đợi đến một ngày nào đó, em đã cười rũ rượi cả ngày hôm qua, em đã buồn rã rượi cả ngày hôm qua.
Mà cũng chưa chắc người ta mù quáng hay em mới đích thực là một kẻ mù quáng? Em vừa buồn vừa cười với cái ý nghĩ đó. Vừa khổ tâm nữa, chỉ vì em là kẻ hay xét mình. Thì em đã nói đó, tánh em là vậy, làm gì làm, mệt gì mệt, cứ đêm tới là em lại xét mình.
Em đã xét mình đến mòn mỏi đầu óc, mụ mị tay chân mà vẫn chưa thể tin nổi những gì đang xảy đến. Em đâu thể nào để những người nhẹ dạ khác dòm vô và tin mình là một kẻ khùng điên mất hết lý trí. Em sẽ không dành cả đời mình chỉ để ngồi ở đó, canh chừng, và tìm cách ném đá vào mặt hồ đang êm ả. Em hổng muốn sống một cuộc đời vô nghĩa lý như thế.
Thì thôi, em tạm ngưng xét mình. Và nghỉ ngơi. Và hạ hồi phân giải nghen anh.
Cái câu mà Xuân tình cờ đọc được ấy, F thấy thật hay. F vẫn thường nói, tình yêu ấy mà, như xăng cháy, đừng có nhảy vào mà làm gì, cứ để xăng hết lửa cũng sẽ tắt.
Trả lờiXóaF thích ngôi nhà yên tĩnh này của Xuân. Thỉnh thoảng vẫn vào đọc. Cảm giác như nằm dưới gốc cây trong vườn đọc sách ấy... Rất thích!
Thật ra, X vẫn thường đọc F, hầu như mỗi ngày. X thích cách quan sát, cảm nhận cuộc sống và cả văn phong của F nữa.
XóaCám ơn comment này của F nhé, nó làm X vui :).