Kể anh nghe, anh P. sếp cũ của em đó, anh biết mà, hồi xưa ảnh đàng hoàng lắm. Giờ đầu hai thứ tóc rồi, tự dưng sanh tật, cặp con nhỏ nhỏ hơn ảnh hai chục tuổi. Vợ ảnh đâu có vừa, dân buôn bán ngoài chợ mà, quánh ghen tanh bành té bẹ và truy sát ảnh điên cuồng mà hông thèm ly dị. Ảnh te tua tơi tả bỏ chỗ làm ngon cơm ngay Hồ Con Rùa, trốn chui trốn nhủi thuê nhà ở cái hóc bà tó nào đó ở Gò Vấp mà thằng N., chị D. dân Gò Vấp cũng hông biết. Anh cũng biết chị Th. vợ ảnh mà, chị hổng có hiền nhưng hồi đó đi chơi chung với tụi em, chị rất là đàng hoàng và dễ thương. Bé T. con ảnh chỉ năm nay mười tám cũng xinh gái duyên dáng còn hơn con nhỏ bồ của ba nó nữa. Nói thiệt với anh từ bữa hay tin anh P. sanh tật, tự nhiên em thấy hơi giận trong bụng, gặp ảnh em lơ, hổng còn thân thiết vui vẻ như lúc trước nữa. Bữa nọ đi đám cưới thằng S., ảnh nài nỉ nguyên đám qua quán cafe nhỏ mới mở của ảnh. Lần đầu tiên em thấy mặt con nhỏ bồ ảnh, thấy là không có cảm tình như cảm tình hồi đó với chị Th. rồi. Nghĩ sao mà nó pha nước cho mọi người xong, nó kéo ghế ngồi kế bên đè đầu ảnh ra nhổ tóc sâu. Chưa đã, một hồi nó còn đè mặt ảnh ra nặn mụn nữa. Dòm nó giả tạo, nó phản cảm và nó chướng mắt kinh khủng. Cái bàn cafe đang nói chuyện rôm rả tự nhiên sượng ngắt. Tội nghiệp anh P. của mình lắm anh à, ảnh cũng hồi teen dữ dội rồi, ảnh tỉnh bơ để nhỏ đó đè đầu đè mặt trước bàn dân thiên hạ. Ảnh không hề còn là anh P. oai phong lẫm liệt của mình hồi xưa nữa.
Anh Th. cũng là sếp cũ của em, đồng lứa đồng môn với anh P., chắc là anh cũng biết luôn. Lúc nhà hàng đóng cửa, anh Th. làm gan bán hết nhà cửa, vợ chồng con cái ra Phú Quốc lập nghiệp. Anh cũng biết anh Th. bản tính trăng hoa tự hồi xưa rồi, đi tới đâu cũng gái gú dù cái tướng ảnh ốm nhách, bị mấy đứa em kêu là "xí quách" không hà. Dzậy mà ảnh quậy miết làm chị T. vợ ảnh từ một thục nữ hiền lành ru rú trong nhà giờ khôn ngoan lanh lẹ tháo vát hổng tưởng tượng nổi. Bữa gặp ở đám ma ba anh Th., nghe chỉ nói chuyện mà tụi em giật mình, hổng biết có phải là vợ anh Th. mà mình biết hồi xưa hôn nữa... Tháng rồi đi cafe với anh V., ảnh kể anh Th. bây giờ bỏ vợ bỏ con ngoài đảo, lo đi mua đất cất nhà rồi dọn về ở với nhỏ bồ ở đâu miệt Long An rồi. Hiện tại ảnh đương đau đầu, bị vì khi ra tòa ly dị, chị T. bắt tòa phải xử chia đôi cho chỉ luôn căn nhà ở Long An. Chỉ quả quyết với toà đó là tài sản phát sinh trong quá trình ảnh chỉ chung sống, làm anh Th. cứng họng. Em biết thể nào chị T., sau nhiều phen bị ảnh cho lên bờ xuống ruộng, sẽ chặt lòng chặt dạ để ảnh ra đi với cái quần xà lỏn thôi chỉ mới hả giận mà.
Tới chuyện nhỏ bạn em, chắc là anh hổng biết nó đâu vì em ít nhắc tới nó với anh. Nhỏ này con nhà có gốc bự, kinh tế vững vàng, bản lĩnh chắc chắn. Nó nói em hoài, bây giờ mà thấy đàn ông nào khóc lóc, hứa hẹn gì là nó ớn tới óc. Chuyện là lúc nó đương mang bầu, nó đã nghe phong phanh chồng nó cặp bồ nghênh ngang ngoài đường. Nó hổng tin lời ai nói, chỉ tin chồng nó thôi. Mà người ta nói miết nó đâm ra hoang mang. Con nó được hai tháng tuổi thì nó mướn thám tử hai bữa năm triệu bạc để theo dõi chồng nó. Trưa hôm đó, thám tử báo về chồng nó đang hú hí với con ghệ trong một khách sạn ở Vũng Tàu. Nó tức tốc đem con đi gửi, một mình bắt taxi đi một trăm hai chục cây số ra đó. Nó gõ cửa phòng, thằng chồng xanh mặt. Nó hông chửi cũng hông quánh ai, nó chỉ nói hai ba câu khen chồng nó giỏi, rồi quay ra taxi về lại Sài Gòn. Nó hổng có kể nhưng em đoán là đoạn đường từ VT về SG có lẽ là chuyến đi dài nhất trong cuộc đời nó. Một tuần sau thằng chồng nó mới lết mặt về. Quỳ gối, khóc lóc, năn nỉ, đấm ngực đủ kiểu. Nghĩ tới cha mẹ già, con nhỏ, bạn em cũng cân nhắc tới lui rồi quyết định bỏ qua. Chồng nó trở nên ngoan ngoãn dịu dàng vô cùng. Nhưng cũng chỉ được vài tháng. Ngựa quen đường cũ. Lại cặp bồ. Lại khóc lóc. Lại hứa hẹn. Lại cặp bồ. Càng lúc càng lầy lội. Tới lúc con gái được hai tuổi thì nhỏ bạn em nó quyết định đơn phương ly dị. Lần này thì thằng chồng nó lộ rõ bản mặt hèn hạ, khủng bố hai mẹ con nó y như phim vậy: chặn đường, doạ nạt, tống tiền, không cho vô nhà thì đổ xăng vô cửa hăm đốt nhà, đòi bắt con... Nhỏ bạn em stress dữ dội nhưng cũng không khoan nhượng. May nhờ bạn bè của nó toàn dân máu mặt trong chính quyền ra mặt, vừa khuyên can vừa doạ nạt, thằng khỉ đó mới chịu buông tay.
Sẵn đây em kể anh nghe luôn chuyện chị C. Chắc anh không nhớ chị C. đâu nhưng chỉ biết anh rất rõ vì em hay kể chỉ nghe về anh. Cũng vì anh H. chồng chỉ dòm bề ngoài thấy đạo đức vậy mà lại có bản tánh ham gặm "cỏ non" cho nên phu thê đã cách biệt. Kể anh nghe chứ anh đừng có cười chỉ tội nghiệp. Chỉ ly dị chồng cũng mấy năm rồi mà lúc nào chỉ cũng lo nghĩ cho tình xưa nghĩa cũ. Chỉ ngây thơ kể em nghe anh H. ảnh sinh lý mạnh lắm em, ảnh coi dzậy chứ hổng bỏ được chị đâu, hễ bữa nào ảnh tìm chị ăn uống tán dóc một hơi là tụi chị rậm rực ra nhà nghỉ, đầy ở khu Sư Vạn Hạnh, 50k/giờ à em. Với lại dạo này ảnh kinh doanh khó khăn nên làm có nhiêu tiền chị gom góp đưa ảnh hết, ảnh khó khăn nên ảnh mới kiếm chị mà, chị hổng nỡ quay lưng nên vẫn ráng xoay xở phụ ảnh. Thấy chỉ còn nặng tình nên em cũng hổng dám phán xét hay nhắc chỉ phải tỉnh táo, chắc gì người ta còn coi chỉ là nghĩa là tình. Cho nên bữa mới gặp ảnh đi với "cỏ lùn" khác nữa, chỉ bị sốc. Chỉ bừng tỉnh giấc thu, chỉ oán chỉ hận, chỉ khóc chỉ cười như một bà điên. Ngó chỉ ngồi đâu chết điếng đó mà em chảy nước mắt, vừa thương vừa giận. Em muốn nói vô bản mặt chỉ "có trách thì chị tự trách mình ngu mình dại đi..." mà sợ chỉ trong lúc quẫn trí làm điều xằng bậy thì em ân hận cả đời. Hoặc là chỉ suốt ngày chỉ lo trách mình miết thì dung nhan tàn tạ, biết đâu bọn địch của chị, tụi nó lại nhởn nhơ nhởn nhơ!?
Người mà em muốn kể đến cuối cùng là chị Th. yêu quý của em. Anh thậm chí biết rất rõ chị Th. vì chỉ vốn rất hiền lành và là bạn tâm giao của em mà. Anh biết hôn, cuối cùng chị cũng đã chọn tha thứ cho chồng sau khi anh T. thừa nhận ảnh sai. Em ngồi im lặng lắng nghe chị hàng giờ đồng hồ mà hổng nói cho chị biết chị đã chọn cho mình một con đường khó. Rất khó. Mà em hông cần nói, bởi chị đã nói ra hết. Kìa là những đau đớn dằn vặt của chị. Kìa là nỗi ám ảnh điên cuồng chưa hề nguôi ngoai một ngày một giờ nào. Kìa là lòng tin còn lại leo loét như ngọn đèn trước gió. Kìa là những giấc ngủ chập chờn, những giấc mơ thấm đẫm nước mắt... Em cũng chỉ nghe mà không nói cho chị hay, chị chọn tha thứ để cho nhẹ lòng, nhưng để quên và bỏ qua hết mọi lỗi lầm cho anh T., người mà chị đã hết lòng tin tưởng yêu thương thiệt sự rất khó. Khó lắm. Mà em cần gì nói, chị cũng đã tự biết mình phải cố gắng nhiều như thế nào, mệt mỏi ra làm sao. Còn hai đứa con đẹp như thiên thần của ảnh chỉ nữa, giống như biết bao người mẹ khác, nghĩ đến con là chị rớt nước mắt, phải ráng cắn răng mà làm lại... Em nghĩ dù lựa chọn thế nào, em cũng sẽ ủng hộ chị. Phút cuối, em cũng chỉ nói được vài câu mà em rập khuôn từ những gì em đọc được đầy dẫy đây đó "chị cần thay đổi cách sống, làm mới mình, tự tạo niềm vui cho mình...". Em tin chị sẽ làm được, bởi vì, em đã biết chỉ lâu lắm rồi anh.
Hỡi (những) người đàn ông đã tự bỏ rơi bản thân mình, đừng nghĩ những chuyện anh làm chẳng ai thấy, hổng ai hay. Ít ra thì cũng còn có Chúa biết và chính anh tự biết anh đang làm quái gì với cuộc đời mình.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------
*Tựa đề "Sông dài" trích từ câu "sông dài cá lội biệt tăm..." và ăn theo bộ phim đương trình chiếu khá hot trên VTV9 lúc 21g tối thứ 2 đến thứ 6 :D
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))