Anh cũng biết đó, cái laptop của em, cái cần câu cơm của em, chỉ có mỗi em dùng. Hơn ba năm nay, em đã cưng và xài nó một cách chăm chút kỹ lưỡng. Chỉ với cái hai cái mục đích sử dụng chính là làm đồ họa và thiết kế web, nó đã làm em rất hài lòng. Công việc của em trơn tru trôi chảy cũng là nhờ có nó. Tất cả những thứ thường dùng, quen dùng đều để sẵn. Cần là có. Vậy mà, đùng một cái, tất cả trở về con số 0. Sáng sớm, mở máy, đối diện với cái màn hình desktop trống trơn, tự dưng em hụt hẫng gì đâu.
Đành phải bùi ngùi tự mình cài lại mọi thứ, nhờ vào mớ kiến thức em học được ở ATC đã lâu. Mấy thằng phần mềm nhỏ nhỏ thì dễ như trở bàn tay với em. Còn mấy thằng bự bự như Photoshop, Corel với Nero, nội ba thằng quỷ đó thôi cũng làm em đuối như trái chuối. Thằng tải về được thì hông cài được phải tìm thằng khác, thằng cài ok thì crack báo lỗi hoài, thằng cài xong chả báo lỗi gì mà chạy hoài hổng lên. Mò cả buổi trời mới xong được một thằng, ba thằng mất ba buổi.
Mấy cái pass thì nó hành em nóng lạnh, mà lần hồi em cũng nhớ ra được gần hết. Mỗi cái quan trọng nhất của diễn đàn 5s em lại quên béng. Nhập sai 5 lần nó bắt 15' sau mới cho nhập lại. Mà 3-4 lần như vậy muốn nổi khùng. Xài chức năng quên mật khẩu thì vô tình khôi phục được 2 cái nick đình đám hồi xưa thiệt là xưa của em. Mừng rỡ đăng nhập vô thì thấy thông báo banned forever, cả hai nick. Cái nick quan trọng nhất hiện tại thì vẫn hông tài nào nhớ được đã đăng ký bằng cái mail nào. Thiệt nóng trong người. Chiều, em quyết định đóng máy, xách xe chạy một vòng, quay về, thì trí khôn nó mới chịu loé lên. Cũng nhờ em nhớ được hồi đó mình có dùng cái Screenhunter chụp lại cái box Save password trong Firefox option rồi giấu nó đi. Lần mò tìm ra được nó nằm ở trong file ATC lưu, thiệt, em mừng húm.
Nãy giờ em nói vòng vo tam quốc chẳng qua là muốn mượn chuyện này để bóng gió chuyện kia thôi. Ước gì em cũng như cái máy tính kia, chỉ cần được cài lại, cho dù hơi bất tiện buổi ban đầu, nhưng nhất định rồi nó sẽ lại chạy tốt. Chẳng như bây giờ, nó chậm lụt, nặng nề, cà giựt quá chời rồi.
Nãy giờ em nói vòng vo tam quốc chẳng qua là muốn che giấu một sự ức chế bự chà bá đang ngự ở trong lòng em thôi. Nói ra thì nhẹ lòng nhưng rất dễ mang tiếng. Thì thôi, ở đây, bây giờ, em chỉ muốn nói lời tạm biệt ATC, đứa con tinh thần của em, giấc mơ của em, tình yêu của em, tâm huyết của em... Giá như anh hiểu được em đã yêu quý nó biết dường nào.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))