Thứ Sáu, 26 tháng 8, 2011

Lọng cọng

Lại một ngày lòng vòng, lọng cọng. Cả buổi sáng lẫn buổi chiều, chạy xe ngoài đường, tới chỗ cần quẹo thì hông quẹo, đến chỗ muốn dừng thì hông chịu dừng lại hay tấp vô. Chạy huốt hàng một hơi mới giật mình ngoái lại.

Bối rối. Lọng cọng. Lạng quạng.

Tới cơ quan người ta, gửi xe cho đã, te te đi vòng một khúc thiệt xa, đến cổng thì bị bảo vệ chặn lại: chị ơi chiều nay cơ quan em nghỉ họp nội bộ. Hỏi lại: ủa, vậy hả? Bảo vệ: có bảng thông báo trước cửa kìa chị. Ngó lại: ờ ờ. Ra bãi xe thấy thêm một cái bảng người ta để chình ình ngay đằng trước thông báo rõ ràng đẹp đẽ vậy mờ...

Đã vậy, trưa này còn hậu đậu đụng ngã nguyên cái khung võng sắt làm dập ngón giò của má. Thiệt tình!!

Giờ ngồi ngó lại mấy cái note cũ, thấy cái bệnh này của mình cũng xưa rồi, không nặng cũng không nhẹ, lâu lâu tái phát chút đỉnh à!? Chắc hông sao đâu. Lo lắng quá mắc công lại lọng cọng  :))


Hậu đậu
(entry cũ 21.12.2010)

Nói về hậu đậu, cách đây chừng vài năm, nó là vua hậu đậu. Giờ thì sau một phen khốn khó, nó tập quan sát xung quanh nên cũng coi như bớt được 8-9 phần hậu đậu. Nó thấy mừng rơn trong bụng chớ bộ... cho đến bữa sáng hôm nay...

Nhắc tới thấy mắc cười... Chuyện xảy ra có ở đâu xa, ngay trước cổng UBND Q1 nè. Nguyên cái lồng chim người ta treo toòng teng vậy đó, mà nỡ lòng nào, nó đi vô cửa, xớn xác để nguyên cái đầu đội cái lồng chim lên, mém rớt xuống đất... Làm mấy con chim hết hồn, "chim ngó mắt nhìn em, em ngó mắt nhìn chim". Chắc tụi nó tưởng động đất. Lúc đó, còn có chú bảo vệ đứng dòm nó, lắc lắc cái đầu, cười cười. Nó quê nó cũng cười cười. Đường về ngẫm nghĩ... mắc thắc cười... chịu không nổi... Nếu lỡ như cái lồng rớt xuống đất thiệt, mấy con chim mà có bề gì, chắc nó bỏ nghề hành chính nhân sự :p

Nhớ hồi xửa hồi xưa, hè là anh em nó thường được ba má dắt về quê chơi. Nhà ở quê nhà nào nhà nấy to hơn cái đình. Một gian nhà của người ta có thể đặt 5-7 bàn tiệc chứ hổng phải giỡn chơi nha. Tới giờ dọn cơm ăn, nó ngồi vô, xê dịch cái bàn của người ta một khúc. Nó ăn xong đứng dậy, cái bàn cũng bị xô lệch hết mấy phân. Lần nào cũng như lần nấy. Còn chuyện nó vô bếp đổ nước mắm, rớt cái chén, bể cái ly, rớt nắp nồi, đổ hũ muối... là chuyện rất bình thường, luôn nằm trong khả năng của nó... hêhê. Bởi vậy mới nói, ba nó cứ thở dài lắc đầu hoài: tao hông hiểu sao mà mày đi làm được ở nhà hàng của người ta, mà lại làm lâu zậy mới ghê chứ!?!?

Rồi nhờ có vụ này mà nó mới danh bất hư truyền nè. Ông Nội nó bị bệnh nặng, con cháu tụ họp về quê đầy đủ. Bữa đó, không hiểu sao, nó đi ngang giường đụng phải cái gì cũng không nhớ nữa mà làm một cái rầm. Nội nó đang thở thoi thóp, lấy hết hơi tàn thét lên ba chữ "đứa nào đó???" làm nó run bắn người... "con xin lỗi ông Nội..." Hai ngày sau, ông Nội ra đi... Chắc chắn không phải tại nó đâu.... Nhưng từ dạo ấy, cái sự hậu đậu của nó đã thành một giai thoại khó quên trong dòng họ :).

Đó là chuyện trong nhà, còn ra đường hả??? Ôi thôi, mấy chiến hữu của nó cũng quá am hiểu nó. Năm nào, nhà hàng chỗ nó làm cũng tổ chức cho nhân viên đi du lịch. Nhớ hồi năm đi Đà Lạt, nó đi tới đâu cũng có tiền hô hậu ủng, bởi vì đơn giản là ở Đà Lạt, nó trở nên nổi tiếng vì cứ "đựt cáp trum tùm lây" hoài! Không hiểu sao ai cũng thấy, chỉ mình nó không thấy. Một lần, hai lần, tới lần thứ ba thì nó thành yếu nhân, đi đâu cũng có mấy chiến hữu làm ba tăng kè kè "coi chừng, phía trước có "mìn" nha X", "X ơi, coi chừng, coi chừng, có ổ gà, có lỗ cống, có chướng ngại vật... nha X". Tình thương mến thương vô cùng tận :)))

Đó là chưa kể cái khoảng thời gian nó "chống lầy"... Nhiều chuyện tiếu lâm lắm kìa... Cười chảy nước mắt luôn... Gì chứ vụ hậu đậu, chồng nó "tâm phục khẩu phục" nó nhiều chuyện lắm, hêhê... Thôi không kể đâu, kể tầm bậy tầm bạ, mắc công dính tùm lum tùm la...

Kể thêm cái vụ này đi. Vụ này cũng xảy ra cách đây không lâu lắm. Không có tiếu lâm chút nào, cũng không hẳn là hậu đậu, còn mém bị chúng quánh tơi bời nữa à...

Đó là một buổi sáng đẹp trời ở Sở KH-ĐT trên đường LTT, nó gửi xe vô bãi, đi làm thủ tục xong ra về. Vô bãi xe người ta, mặc áo khoác, đeo mắt kiếng, găng tay, leo lên xe, mở khóa, rồ ga, vọt ra khỏi bãi xe... Tự nhiên nghe tiếng người chạy rầm rập, tiếng thét vang trời "đứng lại! đứng lại!", nó còn không biết chuyện gì xảy ra... Anh bảo vệ ngoài cổng đứng chỉ tay vô nó, một anh áo xanh đu người bay qua hàng rào giữ xe, một anh áo xanh khác ở đâu đó chạy ra níu bạn Elizabeth của nó lại. Ảnh thở hổn hển, hổn hển. Hình như hầu hết mọi ánh mắt trong sân đều hướng về nó... "Thẻ xe đâu???" - một anh lớn tiếng hỏi nó. Nó định thần lại, đưa cái thẻ xe ra: "Dạ đây, em xin lỗi, em xin lỗi, em quên, em quên". Cũng may anh này hiền queo: "Làm gì mà lơ đễnh dzữ vậy em? Mém chút anh đạp xe cho em té nhào rồi đó". Nó hú hồn. Nó chỉ biết cười cầu tài... rồi ù chạy mất tiu...:D:D

Lạc đường
(entry cũ 19.05.2010)

Một ngày loanh quanh. Sáng đi từ nhà qua UBND quận 1, lạc 1 lần. Từ ủy ban chạy về công ty, lạc 1 lần. Chiều chạy từ công ty qua ủy ban, lạc 1 lần nữa.
Không phải lạc đường kiểu bình thường. Mà chạy chạy chạy đến chỗ cần quẹo, không chịu quẹo. Giật mình mới quay đầu xe lại.
Đến lần thứ ba thì tự nhiên thấy mất bình tĩnh rồi. Thiệt là kinh dị. Đảo điên tâm thần.
Bực mình.
Ngày mai  mà còn zậy nữa thì về nhà tự động quỳ gối úp mặt vô tường nha Nôbì
Cho chừa.

(không muốn dẫn về link cũ, copy/paste qua đây luôn coi cho nó tiện :))

1 nhận xét:

cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))

Xem thêm:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...