Thứ Năm, 17 tháng 11, 2011

Đơn ly hôn

Mình lại mất ngủ đêm qua, cũng như lúc này, mình thiệt thấy không dzui trong bụng tí nào. Liên quan đến buổi tối đẹp rạng ngời mà hụt hẫng tới đáy của ngày hôm qua, mình bồi hồi post lại cái note cũ cách đây chín tháng trời, chẳng biết để làm gì nữa....

Từ thưở còn thơ dại cho đến thời con gái mộng mơ, từ thời con gái mộng mơ cho đến khi gặp được người quân tử năm nào, từ thời làm phu nhân của người quân tử năm nào cho đến khi khuê phòng lạnh lẽo, tôi chưa từng vẽ cho mình một viễn cảnh u ám, mờ nhạt, xấu hoắc như những ngày hiện tại.. Tôi cũng chưa từng nghĩ là có một ngày sẽ có một thứ vô tri vô giác mà mấy chục năm nay tôi chưa từng quen biết, gần đây lại ám ảnh tôi ghê vậy. Nó khủng bố tinh thần tôi ngày đêm. Nó làm tôi xuống sắc, xuống sức, mất ăn, mất ngủ, mất mặt, mất chồng. Nó có cái tên mỹ miều là "đơn xin công nhận thuận tình ly hôn". Haizzz, tôi dựa vào cảm xúc của tôi mà phán đoán như vầy: tôi thiệt không có cảm tình với nó chút xíu nào!

Tôi thiệt không có cảm tình với nó chút xíu nào! Nó đã bốn lần được đặt trên bàn sách của tôi một cách trịnh trọng trước khi tôi đi làm về. Nó chỉ là một tờ A4 chi chít chữ nhưng lần nào tôi cầm nó lên tôi cũng thấy nó có khuôn mặt người. Rõ ràng, tôi thấy có hai con mắt gương lên nhìn tôi thách thức: hoặc là ký hoặc là chết mòn, mày lựa chọn đi X! Tôi thấy nó ngạo nghễ cười chọc quê tôi: từ nay mày là hàng bị trả lại, hàng second-hand thiệt rồi con! Tôi thấy nó lạnh lùng khích bác tôi: ký đi, mày hay xúi người ta gì gì đó: hãy ly hôn em, ly hôn em đi mà, ảnh chỉ làm vừa lòng mày thôi X ơi! Ký đi! Ký đi! Ngon ký đi!

Tôi thiệt không có cảm tình với nó chút xíu nào. Nhỏ lớn tôi đâu có biết nó mà nó làm như nó biết tôi rõ dữ lắm. Nhưng ngoại trừ tên tuổi, ngày sinh, địa chỉ ghi đúng ghi đủ còn lại mấy cột khác, tôi thấy nó hết sức vô duyên, cụt lủn, lạnh lùng, nhạt nhẽo. Yêu cầu Toà án công nhận sự tự nguyện thoả thuận của chúng tôi: Về con chung: không có. Về tài sản chung: không có. Về vay nợ: chúng tôi đã tự nguyện thoả thuận với nhau. Hết. Lý do ly hôn thì chung chung mơ hồ: không hợp nhau, cuộc sống chung không có ý nghĩa, không đạt được mục đích của hôn nhân. Đó là tôi phải diễn ý ra dùm cho nó dài dài một chút, nhìn nó lịch sự chứ không thì nó chỉ có mấy chữ ngắn gọn à: không hợp nhau không thể sống chung được!?

Rốt cuộc thì tôi đã ký nó cho ảnh vì tôi tôn trọng quyết định của ảnh thôi. Dù có điều gì tệ hại đến đâu đi nữa, tôi thật sự muốn chúng tôi chia tay trong hoà bình và thấu hiểu. Tôi không giả bộ cao thượng đâu! Cũng như, tôi không hề giả bộ buồn, giả bộ mất ngủ, giả bộ khóc lóc, giả bộ ốm mất 8-9 kílô thịt như người ta tưởng đâu, héhé. Tôi nói thiệt, tôi không giận ai lâu đâu, làm gì làm tôi cũng nghĩ đến đức tính tốt của họ mà quên mất họ đã đối với tôi thế nào. Tôi thích cái câu của người xưa: nhân chi sơ tính bản thiện. Với lại thời gian như nước qua cầu, rồi mọi thứ sẽ đâu vào đấy thôi ;-)

Nhưng nói nghe rồi bỏ nha, tôi đã trả được thù cái tờ đơn ly hôn mắc dịch đó rồi. Bởi vì, tôi thiệt không có cảm tình với nó chút xíu nào. Sau ba tuần ba lần xé nát nó như giấy vụn, lần thứ tư cầm nó lên, tôi cười vô mặt nó nhưng không muốn nói ra: X thông suốt rồi bạn ơi, cho dù có thành đồ second-hand nhưng vì bạn mà X sẵn sàng cho đổi cho trả, X chúc bạn may mắn lần sau nha! ;-)

Và hy vọng từ rày cho đến chết, tôi cũng không có cơ hội gặp nó lần nào nữa ;-)

P/S: Nhưng nói là nói vậy thôi, tôi vẫn buồn thúi ruột, bởi vì tôi là phụ nữ mà (nói lần thứ 100). Đêm nọ, tôi cố thức để ngắm cho kỹ gương mặt của ảnh. Tôi thấy ảnh gầy đi nhiều, tim tôi lại xao động. Tự dưng tôi ao ước mình có phép màu mở bộ não của ảnh ra khám phá và đọc được ý nghĩ của ảnh lúc này thôi. Tôi mơ màng ngắm ảnh và lẩm nhẩm thần chú: vừng ơi mở ra, mè ơi mở ra, đậu ơi mở ra... Trong lúc cái đầu tôi nặng chình chịch vì thuốc ngủ, tôi thấy trên trán ảnh hình như có dòng chữ nhấp nháy: Invalid Password! ;-)

P/S2: Không ai biết được thật sự có điều gì đã xảy đến với tôi, ngoại trừ Chúa biết, tôi biết và cái gối ôm biết mà thôi ;-)

*P/S3 (update 17/11):Đường đi khó không khó vì ngăn sông cách núi mà khó vì lòng người ngại núi e sông Em có e sợ không? Sợ chứ! Cũng như ai đó, em biết con đường em đi sắp tới gian truân lắm... nhưng mà mình thì còn gì để mất nữa đâu, vậy sá chi cái mạng cùi này nữa ai ơi...

5 nhận xét:

  1. Chị xin chia sẻ cùng với em. Cố gắng lên nhé. Em có nụ cười rất đôn hậu , chị tin là em sẽ tìm lại được hạnh phúc.

    Trả lờiXóa
  2. Cố lên bạn ạ. Đúng là mọi thứ đâu sẽ vào đấy. Chúc bạn sớm cân bằng cuộc sống.

    Trả lờiXóa
  3. Cố lên! Cố lên! Em nhất định sẽ cố lên!

    (thanks 2 chị)

    Trả lờiXóa
  4. Bạn Xuân ! tôi thích tính cách của bạn . Tôi xin được chia sẽ nỗi lòng của bạn . ( tôi chỉ biết nói thế thôi bạn à ). Xin chúc bạn được AN &VUI.

    Trả lờiXóa
  5. @Tieudao: cám ơn chia sẻ & lời chúc của anh ;)

    Trả lờiXóa

cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))

Xem thêm:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...