Thứ Sáu, 18 tháng 11, 2011

Tình yêu đích thực

Đêm qua, hai giờ khuya mới đóng máy đi ngủ. Nằm mơ tá lả. Thiệt tình, mình đã khó ngủ rồi còn bày đặt nằm mơ :(. Sáng ra, tốn ba tiếng đồng hồ ngồi đợi ở cái cơ quan hành chính một cửa một dấu, hết cả buổi sáng. Kiếm cái headphone nghe nhạc mới nhớ nó còn nằm trong ngăn nhỏ của túi xách hôm bữa đi biển. Lôi ra đọc lại bằng hết cuốn Daily Affirmation for Forgiving & Moving on, thấy an ủi trong lòng được bội phần. Bữa nay, lại không được nghỉ trưa vì sếp có khách. Phần đang buồn ngủ, phần đang buồn tình, lại post tiếp một cái note cũ rích. Đọc cho dzui nhà dzui cửa, cho sáng con mắt mình, tối con mắt người ta...

bases on a true story ;)

"Ngã ba lòng! Ngã ba lòng! Ai trong chúng ta cũng có một cái ngã ba lòng!" ;))) Tự dưng ngồi nhớ cái quảng cáo phim Ngã ba lòng hồi xưa mà thấy mắc cười.

Dạo này đi tới đâu cũng nghe thiên hạ bàn tán chuyện vợ bé vợ lớn. Lên mạng mở trang nào có liên quan đến phụ nữ là thấy nhốn nháo đàn bà đàn ông nói ra nói vô. Ai cũng một trời một biển tâm sự lai láng. Nó thấy ai cũng cho tình yêu của mình là đích thực, ai nấy kêu gào nhau phải làm thế này thế kia, ai cũng có lý, ai cũng nói hay ... Đến nỗi, nó phải cười ruồi khi đi sắm đồ thực phẩm Tết còn bị dì kia tra tấn: "mua cái này về ăn em ơi, ngon lắm, chồng theo vợ bé, cho ổng ăn vô một miếng là quay về nhà liền!?!?" Thiệt bó giò bó cẳng luôn ;-)

Nó cũng muốn phát biểu một vài cái cảm tưởng thế này, nói nghe rồi bỏ...

Dựa theo một nghiên cứu khoa học gần đây, nó xin trình bày những ngộ nhận về tình yêu đích thực của một số người mà nó gặp gỡ, quen biết, dây dưa, quan sát, để ý... Đây là chủ ý (ý kiến chủ quan) của nó, ai tin thì tin, không tin thì thôi, không có bắt buộc ;)). Nó chỉ nói chung chung vậy đó, không ám chỉ ai, không công kích ai, không dè bỉu ai... Ai có tịch thì rục rịch thôi... ;))

1. Vợ lớn ở đây là người đoàng hoàng, không phải dân đầu đường xó chợ nha. Vợ lớn chưa bao giờ nghĩ đến khả năng bị con vợ bé nào cướp chồng mà chỉ cảm thấy bị tổn thương vì tại sao chồng lại có thể coi trọng người khác hơn người vợ mà chồng đã tự mình lựa chọn. Bao năm ăn ở với nhau, vợ lớn cứ ngỡ rằng mình là lựa chọn đầu tiên và duy nhất. Vợ chồng hạnh phúc đến nỗi chỉ cần chồng nhấc cái mông lên là vợ lớn biết chồng muốn cái gì rồi. Cho nên, từ lúc phát giác chồng âm mưu tạo phản, rất nhiều lần vợ lớn muốn chém muốn giết muốn phá cho hôi cho hả (giận). Nhưng bình tâm lại, vợ lớn tự nhủ mình phải khôn ngoan và tỉnh táo lại, đâu còn có đó mờ...

Từ đó, trước mặt bàn dân thiên hạ thì vợ lớn vẫn tỉnh như không, nhưng trong lòng sóng gió dữ dội. Vợ lớn thấy chồng vẫn ăn ở ngủ nghỉ tò te với mình đoàng hoàng như ngày nào, nhưng vợ lớn thiệt đau lòng khi thấy chồng mình ngơ ngơ ngu ngu đi vô đi ra thở dài thở vắn nhớ con vợ bé. Sau nhiều phen đau lòng như con cuốc cuốc, vợ lớn tự trải nghiệm rằng: miễn-cưỡng-không-có-hạnh-phúc-đó-mờ ;)) Có lúc vợ lớn tự nhủ với lòng, nếu không thể cứu vãn, vợ lớn sẽ giải phóng cho chồng tự do đi lại với vợ bé, chứ để họ lén lút, vụng trộm, rón rén vậy hoài cũng tội... coi như của đi thay người, còn giữ được cái mạng cùi này là may lắm rồi :))

Đọc đến đây có người phì cười, nếu làm được điều đó, vợ lớn là thánh chứ đâu phải là người hen... Vậy mà có đó, thiếu gì... Nhưng yêu là muốn thấy người mình yêu hạnh phúc mờ!! Vậy tình yêu của vợ lớn có phải là tình yêu đích thực hôn!?

2. Vợ bé ở đây cũng là người đoàng hoàng, không phải dân cà chớn cà cháo nha. Vợ bé chưa bao giờ nghĩ đến khả năng mình là con vợ bé đi cướp chồng người ta. Vợ bé ngây thơ trong sáng nghĩ rằng: chỉ có mình mới đem lại niềm vui (thú) và hạnh phúc (hạo hực) cho anh ấy. Vợ bé đinh ninh mình chẳng muốn cướp mất chồng con của người ta. Vợ bé chủ quan cho rằng anh ấy yêu mình bằng tình yêu đích thực nên cam tâm yêu mãi mãi và đi bên lề cuộc đời của anh mãi mãi. Xã hội lên án, người thân đau xót, bản thân rón rén rụt rè... cũng mặc, anh ấy yêu mình bằng tình yêu đích thực mờ, chỉ cần mình tin anh ấy hết lòng hết sức hết trí khôn là được... Vợ bé cứ mãi ru ngủ mình và tôn thờ tình yêu hết sức tròn đầy đó trong vô vọng trong lúc người chồng thì ở nhà ăn ở ngủ nghỉ tò te với vợ lớn đều đều :))...

Thiệt là tội nghiệp vợ bé đó mờ! Vậy tình yêu của vợ bé có thật là tình yêu đích thực hôn???

3. Người chồng ở đây cũng là người đoàng hoàng, không phải người bất trung bất nghĩa nha. Người chồng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mình phụ nghĩa tào khang đâu. Biết sai muốn sửa mà sửa hoài không sửa nổi nên riết rồi để cho lương tâm bị chó cắn, biết sai vẫn phạm hoài hoài luôn... Và cũng từ dạo ấy, người chồng trở thành một đứa trẻ to xác và bướng bỉnh. Cho khổ cái thân mình. Cho vợ lớn vợ bé đau lòng như con cuốc cuốc.

Để bớt khổ, bớt đau, để dối lòng mình.... cho nên, người chồng luôn tự bào chữa rằng, chuyện gì đến thì nó đến. Cho nên, người chồng cam chắc tình yêu tìm thấy mới đây nhất, sau cùng nhất, trinh nguyên nhất mới là tình yêu đích thực ;) Cho nên, người chồng đinh ninh trăm phần trăm cái tình xưa nghĩa cũ, cái lúc phu thê giao bái với bao nhiêu ngày ân ái mặn nồng... chắc tất cả đều là do mình hồi xưa nhất thời bồng bột, chắc chắn đó không phải là tình yêu đích thực đâu ;) Cho nên, người chồng quên mất hồi xưa, lúc nào người chồng cũng cho là chồng với vợ có duyên từ kiếp trước, là trời sanh một cặp, bên nhau mãi mãi không rời cho đến lúc đầu long răng rụng thôi ;) Bởi vậy mới nói, đàn ông mà dính vô tứ đổ tường thì đi-dễ-khó-về, "lúc đi trai tráng, khi về bủng beo" là vậy... ;))

Người chồng ngon thì thử ba tháng không gặp cả vợ lớn lẫn vợ bé, tối tối nằm trên giường, nhắm mắt lại, cởi đồ ra, gác chân lên trán suy nghĩ thử coi tình yêu của mình với bà nào mới là tình yêu đích thực?

Thật ra nghĩ cho kỹ, mỗi người chỉ có hai chữ để suy ngẫm thôi nè:
-Người chồng: rất hèn, dám làm (bậy) không dám nhận (mình bậy)
-Vợ bé: hơi hèn, dám nhận (mình bậy) không dám làm (cái gì cho thôi bậy nữa)
-Vợ lớn: quá hèn, không dám nhận (chồng bậy) cũng không dám làm (cái gì bậy bậy với chồng và con vợ bé)

Thật ra mỗi người chỉ cần động não một tí. Giữa thời buổi "loạn lạc" này, nếu phải ăn ở với nhau, đối bằng "tâm" sống có "tầm" là thiên hạ thái bình rồi. Đâu cần ai phải xử ép, xử ác, xử tệ với ai đâu ;)

Thật ra cũng chưa biết cái nào là tình yêu đích thực, chưa chắc ai thành thật hơn ai, ai sung sướng hơn ai, ai khổ sở hơn ai? Kết thúc câu chuyện là những câu hỏi bỏ ngỏ... Rồi ba con người hết sức đoàng hoàng đáng yêu đó, họ sẽ ra sao ngày sau? Ai sẽ là người nuốt nước mắt nước miếng ra đi? Ai sẽ cam lòng đứng lại... để một người đi với một người... một người lặng lẽ buồn thiu đứng nhìn!?!?

Đó mãi mãi là câu hỏi thiên thu bất khuất...

Tết nhất tới nơi rồi, cẩn-thận-củi-lửa ai ơi!!

2 nhận xét:

  1. Chị có đọc bài này nhen. Đóng dấu vậy thôi. Hông biết nói gì.
    Hay có nhiều điều muốn nói.. mà hổng lẻ là hèn không nói

    Trả lờiXóa
  2. để mai mốt em bình tâm lại rồi em nghe chị nói, em nói chị nghe nha :))

    nice weekend, chị!

    Trả lờiXóa

cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))

Xem thêm:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...