Entry này tôi viết lâu rồi, giờ lục lại để tặng nhỏ em ở xa, mong em đủ bình tĩnh để giữ tình yêu của mình ở lại. Bởi tôi và bao nhiêu người đứng ở ngoài nhìn thấy mọi thứ không hề tồi tệ như em nghĩ... Cho dù... sau một thời gian đeo đuổi chính sách ôn hòa và bất bạo động... tôi đã thất bại và phá sản hoàn toàn :)
Chuyện hôn nhân - Yêu là không ghen
(note cũ 01.06.2011)
Tôi viết entry này xong, đọc lại thấy nó có vẻ sáo rỗng, dài dòng quá
nên delete bớt. Tôi thấy chỉ cần tóm gọn một vài câu cho dễ hiểu thôi.
Ghen tuông là một trong những cảm xúc dễ hiểu nhất của con người. Chuyện
quánh ghen là một chủ đề khá hot từ trong đường hẻm ra đến quán xá, chợ
búa... Nó cũng làm hao tốn giấy mực của nhiều nhà nghiên cứu, báo chí,
thơ, ca, kịch, cải lương, văn chương, v.v...
Người ta nói: ghen tuông bắt nguồn từ sự tự ti và tự ti đến từ cảm giác
rằng ta đang thiếu thốn điều gì đó. Cảm giác ta đang thiếu thốn điều gì
đó khiến ta thua kém người khác. Ta thấy thua kém người khác, đó là vì
ta hay so sánh mình với người khác...
Để khỏi phải vướng vào nỗi khổ sở ghen tuông, trước hết ta phải chấp
nhận sự thật rằng ngoài kia luôn tồn tại một ai đó có những thứ ta không
có hoặc hơn ta rất nhiều thứ: nhiều tiền hơn, xinh đẹp hơn, trẻ khỏe
hơn, giỏi giang hơn, thu hút hơn hay bất kể là thứ gì, họ sẽ luôn có cái
để hơn ta! Rồi tiếp đó, ta phải nhìn nhận thấu đáo rằng ta là ta, ta
không nên hơn-thua ai và sự thật là ta không-hoàn-hảo.
Nên ghen hay không nên ghen!? Ta có thể tìm thấy câu trả lời ở rất nhiều
người, từ người hiền lành cho đến người quá khích. Ghen cũng có tới
1001 cách ghen lận, từ bạo hành tinh thần cho tới tạt axit. Chỉ cần
search chữ "ghen" trên Google, ta có thể tìm thấy trên 10 triệu bài viết
liên quan. Từ báo giấy đến các báo mạng cho đến tất cả các trang web
liên quan phụ nữ đều ít nhiều bán tán chủ đề này...
Nhưng, nói tóm lại, ghen tuông thì có ích gì đâu chứ!?
Yêu là không ghen. Chấm hết.
P/S: Đó là chủ ý của riêng tôi thôi. Còn bạn, tùy, cứ ghen thoải mái nếu bạn thật sự muốn ghen! ;)
Tôi muốn viết entry này là vì cách đây vài ngày, tôi có cuộc tranh luận
nảy lửa với hai bà chị của tôi. Thấy vậy mà hai chị không hiểu hết tôi.
Hai chị đã cười tôi, chê tôi, dạy tôi, khích tôi, thuyết phục
tôi, đủ thứ ;) Tôi nói tôi sẽ không làm gì hết, hai chị hổng tin!
Tôi phải đưa ra đủ thứ tình huống tình hình, phân tích tá lả... mới vượt
qua được vòng sát hạch (hỏi) của mấy chị. Cuối cùng, tôi kết luận với mấy
chị: ai làm người ngoài cũng nói hay cười hay, tới hồi đụng chuyện mặt
xanh lè xanh lét, tay chân bủn rủn, ôm mặt khóc tì tì, có ai gan mà
lì (do nothing!) như em hôn!? Hai chỉ cười hêhê...
Nói hông phải khoe chứ, chuyện của tôi cũng hoành tráng ly kỳ từ
đầu chí cuối. Nhưng tôi đã hứa danh dự với chính mình không bao giờ kể
cho bất kỳ ai nghe đâu. Tôi định đến một lúc nào đó sẽ hứng chí châm
ngòi cho trái bom nổ chậm này, nhưng bây giờ tôi thiệt là không muốn nhắc
lại nữa. Hết hứng rồi. Người biết thấu đáo tường tận rõ
ràng chuyện của tôi bây giờ chỉ có một, hai người. Vậy
đủ rồi!
Còn có một Người biết rất rõ. Ngẫm lại mọi chuyện xảy đến với tôi, tôi
hết sức tâm phục khẩu phục Người! Tất cả mọi sự đã được Người đó sắp
xếp, an bài cho tôi đẹp như mơ.
Không có sự hối tiếc. Không có phàn nàn. Không còn cay hay đắng nữa ;)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))