Thứ Tư, 12 tháng 10, 2011

Cái chết có đáng sợ?

Gần đây, tôi nghe thấy nhiều cái chết bất ngờ và cả sự chờ đợi cái chết đến nghẹt thở.

Hai vợ chồng đó là lính cũ của chị sếp tôi, họ làm chung ở một công ty đo đạc địa chính. Hôm đó, là một ngày bình thường, cả hai đi đo đạc ở một căn nhà của khách hàng. Chồng kéo thước, vợ đứng cầm giấy tờ ghi lại số đo. Rồi bất cẩn, chỉ lùi có vài bước mà chị ngã ngửa xuống cầu thang. Bác sĩ đã không cứu được chị. Lúc thần chết sắp sửa lấy đi mạng sống của chị, anh chỉ cách chị có một cánh tay mà không níu lại được. Buổi sáng đó, khi nghe sếp kể chuyện rồi kết luận: thấy đó chết đó, sao con người ta không thương yêu nhau nhiều hơn? Tôi đã ngồi lặng người, nước mắt chảy thành dòng :(

D. là em họ tôi, nhỏ hơn tôi một tuổi, hiền như ông bụt. Ba má D. giàu nứt đố đổ vách ở quê. D. lên ở trọ nhà dì đi học và đi làm ở SG hơn mười năm. Rồi D. quyết định về lại quê nhà. D. lấy vợ, mới sinh con trai và có một cơ ngơi khá vững vàng với cửa hàng vi tính lớn bậc nhất ở ST. Đột nhiên, D. phát hiện khối u ở não và thời gian không còn nhiều. Chỉ trong vòng chưa tới một tháng, D. xuống sắc dữ dội. D. lên đây đi khám bệnh, ở biệt trên lầu không xuống đất, khi tôi nhìn thấy D., tôi cười với D. nhưng trong tim cứ nhói lên từng cơn...

Sau ngày sinh nhật tháng 9, buổi tối đó, bạn gọi tôi ra nhà thờ HS. Bạn khóc nức nở kể tôi nghe em gái bạn cũng phát hiện bệnh lao ở giai đoạn cuối rồi, thời gian cũng chỉ còn vài tháng. Bấy lâu nay nó giấu gia đình. Vào đêm sinh nhật của bạn, hai chị em đã nói chuyện suốt đêm, nó trăn trối đủ điều, từ ba má cho đến con nhỏ. Bạn cứ nấc lên từng cơn, và tôi nghe thấy mình run rẩy, giống như bạn vậy. Đêm đó, tôi đã thức trăn trở cả đêm...

Sáng nay, bé H., một đồng nghiệp của tôi, mặt tái xanh, xin nghỉ việc và kể mọi người nghe chị ruột của bạn ấy phát hiện bị ung thư ngực, khá là nặng rồi. Và suốt ngày hôm nay, tôi thấy nét mặt bạn rất hoang mang, đau buồn, ủ rủ. Tôi đã nói lời động viên H. như đã nói với mẹ D., như đã nói với bạn tôi...

Tôi hay nói ý này để động viên người ta: "Tinh thần quan trọng lắm, phải động viên họ, phải giữ vững tinh thần, đừng để họ suy sụp. Nếu họ lạc quan, họ sẽ sống lâu hơn. Ráng lên...!" Còn gì đau buồn hơn khi một người thân đột ngột qua đời hoặc phải đối diện với cái chết từ từ tiến tới trước mặt. Suy sụp, lo lắng, sợ hãi và cả tuyệt vọng là điều hiển nhiên. Cố gắng sống sót bằng tất cả nghị lực của mình cũng là điều hiển nhiên, vì bản năng sống và vì những người thân của mình... Hôm nay, tôi đã nóí những lời động viên với H., mà mũi tôi cay xè, nước mắt lại nhòe rồi, cảm giác như tôi đang động viên chính mình.

Ly hôn chắc chắn không phải là cái chết cũng không phải là dấu chấm hết!! Vậy mà, bấy lâu nay, có nhiều khi, tôi cũng khóc lóc ủ rủ cứ như là một người bệnh nan y sắp chết đến nơi. Ly hôn!? Chắc chắn tôi sẽ vượt qua được cái gọi là "cú sốc hôn nhân đổ vỡ". Nhưng điều quan trọng nhất đối với tôi lúc này là tôi có chữa trị được cái khối u ở trong tim không kìa!? Tôi đã bị một khối u ở trong tim, gần hai năm rồi, lạc quan chạy chữa hoài mà cũng không khỏi... cũng không qua đời...

Tôi vẫn chờ đợi một điều gì đó kinh khủng tựa như là cái chết sắp đến vậy... nhưng, tôi, không sợ, tuyệt nhiên, không sợ nữa!!

... Mà sao sáng giờ, tim tôi đau quá chừng!

Tôi sẽ sống
(trích note cũ 23.8.2010)
...
Tôi đã sống như nhà có tang, như tôi vừa mất đi một người thân, lúc nào cũng buồn bã u uất
Tôi đã sống như người bị bệnh ung thư giai đoạn cuối, chỉ biết chờ cái chết đang đến rất gần & sợ hãi
Tôi đã sống như người bại liệt ngồi xe lăn, chỉ biết ao ước một phép màu cho mình lành lặn bình thường
Tôi đã sống như những đứa trẻ bán vé số dạo, ngây thơ trông mong người ta thương xót ban ơn cho mình
Tôi đã sống như những người đầu đường xó chợ, mong một chốn đi về bình an, mong một vòng tay ấm áp
Tôi đã sống như người vừa bị tán gia bại sản: tiếc nuối những thành quả mà mình xây đắp, mong có ai đưa một bàn tay ra để mình níu vào mà đứng dậy, làm lại từ đầu.
Tôi đã sống như một người vừa dựng chiếc xe tay ga đắt tiền trước cửa, quay vào quay ra thì bị kẻ gian trộm mất: tim đập thình thịch, ân hận, tiếc nuối, tự trách mình sao hớ hênh, sao ỷ y, sao bất cẩn vậy, giá như, phải chi...
Tôi đã sống như những người đàn bà bị chồng bỏ rơi: đau đớn, khắc khoải, mệt nhoài, cô đơn, cam chịu, loay hoay một mình, chờ mong, hy vọng...
......
Tôi đã tự làm cho cuộc sống của mình bất hạnh như thế sao? Bao lâu rồi?
......
Tôi chỉ còn một niềm tin duy nhất. Và tôi biết, tôi vẫn phải tiếp tục hành trình của mình. Tiến về phía trước!
......

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))

Xem thêm:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...