Nhưng không hiểu sao, dù là trong tình trạng tồi tệ nhất, tôi vẫn đủ lạc quan để nhìn đời ở một khía cạnh khác. Giống như có anh kia từng để lại cái comment làm tôi đọc xong vừa nở lỗ mũi vừa khóc: "... em luôn dí dỏm trong lúc khó khăn nhất, thật buồn nếu như một người tinh tế và thông minh như em không giữ được hôn nhân ở lại..." Nhớ hoài câu này nên nhiều khi vừa vui hí hửng vừa buồn nát cả ruột gan :))
Chỉ vì pm của một bạn đọc blog mà tôi post lại entry này. Để bản biết vì sao tôi hay khóc lóc, kể lể, than vãn, càm ràm :)). Sẵn, nhắn với bản một tiếng là tôi vẫn đang sống tốt đó thôi. Vui, buồn, oải, bực, nản, giận, khóc, cười... chỉ là những cảm xúc nhất thời & bình thường thôi :))
Tôi, luôn tin tưởng, mọi thứ rồi cũng qua...
Phá sản
(entry cũ xì hồi tháng 6/2011)Tui đã bị phá sản!
Tui dám mạnh miệng nói vậy không phải là vì tui muốn được người ta thương hại tui đâu. Cũng không phải tui rảnh rỗi ngồi đây than van, khóc lóc... Ai mà để ý đến tui!? Nhưng, tui muốn tuyên bố tình trạng phá sản của tui hiện tại là vì tui muốn ghi lại một cách trung thực cuốn phim của đời tui trên cái blog của tui đây ;). Tui muốn sau này già cả nhăn nheo, tui vẫn sẽ nhớ rõ cái khúc này, giờ này, ngày này, tháng này, năm này. Chính cái khúc này đây là cái khúc mà tui, ba mươi bốn tuổi rưỡi, không một đồng xu dính túi, không một mảnh tình vắt vai, không có một chỗ để quay về! Nói túm lại, có đôi ba lúc trong ngày, tui thấy tui đích thị là không khí, là hạt bụi, là đám mây... lửng lửng lơ lơ... tủi như con muỗi!!
Tui đã từng tuyên bố "tiền không là cái đinh gì với tui" cho nên chuyện nhịn đói nhịn khát ốm nhom ốm nhách là chuyện nhỏ đối với tui. Nhưng... ác một nỗi là: nhìn mặt tui sáng láng đẹp đẽ vầy, ai tin nổi tui là kẻ không nơi nương tựa, không chốn dung thân, không chỗ gối đầu!? Nói thiệt, không nghĩ tới thì thôi, nghĩ tới, tui đứt từng đoạn ruột. Nhưng... nói là nói vậy chứ tui biết cái sự đời là thế rồi, chấp nhận thôi, không thèm lèm bèm! ;)
Còn thời lên ngựa bắn cung.
Hết thời xuống ngựa lượm thun bắn ruồi.
Tui, bây giờ, ngày qua ngày, một mình một ngựa một laptop, phiêu bạt giang hồ...
Tui đang muốn rao bán cả ngựa chiến Elizabeth lẫn laptop HP của tui, không phải để nuôi thân mà để trả nợ đời. Sau đó tui sẽ đi lên núi quy ẩn một thời gian, tuyệt giao với tất cả các chiến hữu. Không phải tui hèn nhát bỏ của chạy lấy người đâu. Cũng không phải tui muốn thí cái mạng cùi này. Mà đơn giản chỉ là vào lúc này đây, tui thấy tui bất lực quá... tui lờ đờ quá... tui mệt tui quá... [haha... nói thêm một hồi nữa chắc sập hầm than thiệt]
Ừ, thì tui vẫn nhớ là tui có nói tui phải làm lại từ đầu! Đã nói thì phải giữ lời, tui nhất định phải làm lại từ đầu! Tui đã định bụng bữa giờ, tui chắc chắn sẽ làm lại từ đầu, quyết tâm: nói là làm ;)
... Tin tui đi, tui phải làm lại từ đầu! từ đầu!! ;)
Chị rất thích nụ cười của em, thật đó.
Trả lờiXóathankiu!! :))
Trả lờiXóaChị cũng thích tên của em. Khen thêm cái là em có nụ cười rất đẹp.
Trả lờiXóathankiu!! :))
Trả lờiXóaMình vô đây viết là mình dọc xong cái entry này và mình tin.
Trả lờiXóa(nhỏ: cũng để lấy thêm một cái 'thankiu' nữa)
:)
thankiu :))
Trả lờiXóaNgẫu nhiên được đọc bài viết của bạn. Rất thú vị và đồng cảm vì tôi cũng bị "phá sản"! Thích nhất câu cuối cùng của bạn "... Tin tui đi, tui phải làm lại từ đầu! từ đầu!!". Ước gì còn trẻ để làm theo bạn!
Trả lờiXóa@Quê Hương: thankiu :))
Trả lờiXóangười ta vẫn nói không bao giờ quá muộn để bắt đầu lại đó anh...