Có nhiều khi,
mình buồn không thể tả, tưởng như có thể phát điên.
mình buồn không thể tả, tưởng như có thể phát điên.
Có cái gì đó, tựa như một tảng đá lớn đè nặng lồng ngực,
làm mình đau đến nghẹt thở.
Và mình khóc...
Rất nhanh, nước mắt cứ ứa ra ào ào, ào ào...
Người ta nói khóc chẳng giải quyết được cái gì.
Nhưng với mình, chỉ có khóc, mới vơi bớt nỗi phiền muộn!
Như đêm nay...
Như đêm qua...
Như đêm kia...
ngày vẫn cười, đêm vẫn khóc, vậy mới biết mình "sống" và "còn sống"!? |
Khóc được là được rồi...
Trả lờiXóaNói thiệt là em sợ lắm nếu một mai không còn khóc được nữa chị ạh
Trả lờiXóaXuan:
Trả lờiXóaSau con mua troi lai sang. hi vong khoc xong, em se vuot qua duoc. Chuc vui.
dạ. em biết rồi. thanks chị!
Trả lờiXóaMình không đọc kỹ bài viết nhưng lại nhìn ngắm 5 tấm ảnhkhông thấy giọt nước mắt ngà nào cả hí hí hi!!!
Trả lờiXóaNhìn bạn cười hôn Thơ bỗng thây vui
Đượm nét Xuân như mùi hoa mai thắm
Nét Xuân cười tan biến buốn hoang vắng
Và cuộc đời cay đáng sẽ tan đi...
Chuyện gì qua chớ tiếc nuối làm gì
Đời là thế có chi mà đau xót
Trong đau khổ sẽ nảy sinh trái ngọt
Đông qua úa màu đọt sẽ trổ Hoa Xuân.
Mến
Trâm Hương Thơ
Mời bạn ghé thăm nhà mình nhé.
cám ơn bài thơ của anh :)
Trả lờiXóa