Thứ Năm, 27 tháng 10, 2011

Và cơn đau này, vẫn còn đấy...

1. Bữa đó, lên núi Tà Pao đọc kinh cầu nguyện, tôi đã không xin Đức Mẹ điều gì cho bản thân mình. Bởi vì, tôi biết chắc rằng bất cứ ơn gì mà Mẹ ban cho tôi lúc này đều quý giá. Bởi vì, tôi vẫn đang trong tình trạng phá sản toàn diện mờ, cái gì cũng thiếu trầm trầm trọng trọng.
... Chỉ có dư nợ & nước mắt mùa thu :)

tôi, 2003
2. Tôi nói với chị: có nhiều khi, em thấy buồn không thể tả nổi, tưởng như mình có thể phát điên được. Mắt chị sáng lên: ờ, sao giống chị quá, lúc đó chị phải hét lên hoặc kiếm người nói chuyện cho qua cơn bấn loạn. Uhm, tôi nói, em cũng muốn zậy, nhưng em chỉ buồn từ lúc bắt đầu ngả lưng nằm xuống ngủ thôi, còn ban ngày em tỉnh như ruồi àh. Chị cười: ráng lên em ơi, chị tin em sau này sẽ có một gia đình hạnh phúc như em mong muốn.
... Nhanh lắm, nước mắt tôi lại ứa ra ào ào :)

3. Có một kịch bản đêm nào cũng lặp lại với tôi cả tuần nay. Một nỗi ám ảnh (chẳng phải là mơ hồ mà gần như là hiện thực) cứ ập đến dày vò tôi từ lúc đầu đêm cho đến tận nửa đêm, làm tôi mòn mỏi và xuống tính thần ghê gớm. Ngẫm lại, tôi thấy nó còn đáng sợ hơn gấp vạn lần nỗi đau mà tôi đang gánh chịu. Tôi ghét nỗi ám ảnh đó, ghét lắm!! Và có bất công không khi ai đó cho rằng khả năng chịu đựng của phụ nữ cao hơn nên họ phải chịu đựng nhiều hơn!?
... Và ai đó đã bỏ mặc họ.

biển chờ...
4. Từ rất lâu, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho một chuyến đi mới, khám phá một vùng đất mới mà tôi chưa từng đặt chân tới. Tôi háo hức lắm, tôi mong đợi lắm kìa... nhưng bên thằng bán tour nó cứ dời tour từ tháng 9 mưa gió bão bùng, qua tháng 10 lũ lụt dâng tràn đây đó, hứa hẹn đến tháng 11 đẹp trời, giờ thông báo là qua tháng 12 mới mở tour được. Thiệt là đồ mắc ma, tôi đã nổi giận lôi đình với nó hôm qua. Nó không biết tôi đang nhớ biển đến dường nào đâu? Giờ này phút này đây tôi chỉ muốn đứng trước biển, chỉ để cảm nhận được có cơn sóng nào đang xô đẩy ở trong lòng biển!?
... Và ở đâu đó, có ai đó cũng đang bắt tôi chờ đợi chờ đợi y vậy.

5. Tôi còn muốn nằm trên chiếc ghế dài bên bờ biển nữa kìa. Tôi sẽ nằm ở đó, bâng quơ ngắm trời trăng mây nước, thả lỏng bản thân mình trước khi bước vào một cuộc chiến cam go mới. Hơn tháng nay, tôi đã phát hiện sức khỏe mình có vấn đề. Đến khi phát hiện bệnh, tôi đã không thấy buồn cũng không thấy đau, chỉ thấy mình ngơ ngơ ngáo ngáo. Ừ, thì bao nhiêu là thử thách, khó khăn cứ ập đến một lượt đi. Tôi luôn sẵn sàng đón nhận!!
... Và ở đâu đó, trong thăm thẳm trái tim mình, tôi biết tôi chỉ có một con đường: "lạc quan sống tiếp hoặc là chết!".

6. "Nếu không tự nguyện yêu thương, không tự nguyện gắn bó, không tự giác tôn trọng, không tự giác quan tâm lẫn nhau... thì không nên kéo dài mối quan hệ ấy nữa..."
... Lại tình cờ đọc thấy cái câu này, trong lòng tôi thấy nóng còn hơn có lửa đốt.

7. Hình như, tôi vẫn còn đủ nhiệt tình để sống, chiến đấu, lao động và học tập... mà sao trong bụng cứ thấy buồn quá chừng!
... Buồn quá chừng. ^^

(HĐGMVN)
...
*Cuộc đời thật ra gồm nhiều cửa hẹp.
Cửa hẹp khi thi vào đại học.
Cửa hẹp khi đi xin việc làm.
Cửa hẹp khi muốn đưa trái banh vào lưới.
Sống là phấn đấu bước qua nhiều cửa hẹp.
Cửa càng hẹp, càng phải cố gắng nhiều.
Cửa hẹp mà vào được mới quý.
Nếu thiên đàng có cửa,
thì hẳn vào cửa thiên đàng chẳng phải như dạo chơi.
“Hãy chiến đấu để vào qua cửa hẹp” (Lc 13,24),
“cửa hẹp dẫn đến sự sống” (Mt 7,14).

Chiến đấu ở đây là chiến đấu với chính mình,
với cái tôi cồng kềnh của mình,
nặng nề vì những vun vén cá nhân,
phình to vì tự hào và tham vọng.
Thật ra cửa vào sự sống không hẹp
nhưng hẹp vì cái tôi của tôi to quá.
Cần nỗ lực liên tục để giữ cho cái tôi nhỏ lại,
khiêm hạ trước Thiên Chúa, cởi mở trước anh em.
Cần có một cái tôi như trẻ thơ
mới được vào Nước Trời (Mt 18,3).
Cái tôi của chúng ta luôn có khuynh hướng bành trướng
nhờ thu tích nơi mình tri thức, tiền bạc, khả năng.
Cả kinh nghiệm, tuổi tác, đạo đức, chức vụ,
cũng có thể làm cái tôi xơ cứng và khép lại.
Ðể “người lớn” trở nên hồn hậu như trẻ thơ,
cần phải biến đổi và tự hạ (x. Mt 18,3-4).
Ðây thật là một cuộc chiến với chính mình.
Khi hủy mình ra không, ta sẽ dễ đi qua cửa hẹp.
...

1 nhận xét:

cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))

Xem thêm:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...