Thứ Tư, 19 tháng 10, 2011

Không đói, không bao giờ đói...

 làm bộ nịnh mình, tập n++

1.
Mỗi lần nhận được một tờ đơn xin nghỉ việc của nhân viên, tôi hay hỏi han sự tình và trong bụng cũng dấy lên cái cảm xúc gọi là buồn buồn bã bã. Tôi cũng biết lưu luyến những đồng nghiệp đã từng vào sinh ra tử, cùng làm, cùng ăn, cùng chơi với mình hết quãng 1/3 thời gian của một ngày chứ. Những ngày gần đây, tôi nhận được vài lá đơn xin nghỉ của mấy em, cũng buồn... nhưng tôi không nói gì hết, chỉ cất đơn vào bìa lưu hồ sơ.

Vậy là bé Chi, nhỏ nhân viên cấp dưới khá thân thiết với tôi, chất vấn liền "tại sao em nộp đơn xin nghỉ cho chị mà chị hông có hỏi em một câu nào zậy??". Tôi cười. Nó nói "ít nhất chị cũng phải hỏi em là tại sao em nghỉ?? hay là chị làm bộ nói một câu cho em mát dạ, chẳng hạn chị nói em nghỉ chị buồn lắm". Tôi lại cười. Nó tiếp tục "hoặc là chị kêu em ở lại đi đừng có nghỉ thử coi". Tôi còn cười lớn hơn, nói một hơi "bình thường chị sẽ làm zậy đó cưng, nhưng bây giờ thời thế thay đổi rồi, tụi em đi, chị mừng cho tụi em, đứa nào đứa nấy trẻ trung, xinh đẹp, tốt nghiệp đại học, tương lai tràn trề... thoát khỏi cái công ty cùi bắp này là tụi cưng nên ăn mừng đi, còn chị phải ở lại đến phút cuối, chờ đến khi nào bị đuổi mới đi được!" :p

2.
Tôi nói tôi phải đợi đến khi nào bị đuổi mới ra đi được là vì tôi đang nợ công ty một số tiền hông nhỏ. Thôi kệ, lúc mình khó khăn mình cũng đã nhận được sự giúp đỡ của người khác, thì bây giờ xá gì cái mạng cùi này mà không ráng ở lại chịu cực chịu khổ.

Kể từ ngày tôi buồn tình đăng cái bài Tự ứng cử, tôi nhận được khá nhiều lời mời gọi, phải nói là rất hấp dẫn. Sẵn đây cũng cám ơn vợ chồng bạn D. ở Biên Hòa đã có lời mời rất thắm thiết và sẵn sàng tạo đủ mọi điều kiện tốt nhất để tôi thay đổi môi trường sống. Bạn Th. của tôi đã khăng khăng chở tôi qua quận 7 để set-up phòng hành chính nhân sự cho một công ty mới. Có anh Ch. đối tác cũng đang set-up một quán bar mới, một ngày gọi mấy cuộc điện thoại, X ơi, giúp dùm anh cái này cái nọ. Mới ngày kia, ảnh vô công ty, đương không cười cười hỏi tôi em làm ở đây lâu chưa, chừng nào nghỉ, anh bốc em qua bên anh làm nha. Rồi sếp ruột của tôi đang có một kế hoạch hoành tráng, chỉ đang đợi thiên thời thôi là bung ra làm. Khi biết tôi mạng thổ, chị mừng ra mặt, vậy là chị nhất định phải hốt em theo rồi. Thổ sinh kim, mà chị mạng kim, nên chị rất an tâm nếu giao két sắt cho em!! Nghĩ cũng vui ở trong bụng vì biết mình già rồi mà cũng còn có giá ghê, bên này đòi bốc, bên kia đòi hốt... hehe.

3.
Tôi đã từng tư vấn cho mấy người thân của tôi kiếm tiền bằng phương thức bán hàng online và họ đã làm rất hiệu quả. Cả nhà tôi từ nhỏ tới lớn đều bán hàng qua mạng (và hiện phong trào đã lan qua nhiều bà con xa hơn nữa rồi). Địa chỉ nhà tôi cũng khá là nổi trội rình rang ở trên bạn google. Một ngày, trong giờ hành chính, tôi nhận không biết bao nhiêu cuộc gọi của mấy anh ngân hàng, website thương mại, bảo hiểm, công ty giao nhận, cung cấp hàng hóa... chào mời, giới thiệu từa lưa. Rồi vào những lúc rảnh rỗi, tôi vẫn thỏa sức sáng tạo bằng công việc thiết kế đồ họa, cập nhật webblog, quảng cáo bán hàng cho mọi người. Tôi làm hoàn toàn miễn phí cho nên tôi được họ tài trợ miễn phí nhiều phi vụ ăn chơi lắm. Mọi người khoái rủ rê tôi vì tôi vừa dễ thương, vừa dễ tính, vừa dễ dàng nhận cuộc hẹn nữa. Tối nào mà tôi hổng rảnh, chỉ cần ai nấy hú một tiếng là năm phút sau tôi có mặt tại điểm hẹn liền. Tôi sẽ còn rảnh ít nhất phải qua hết năm này mới có hứng lật cuộc đời mình sang trang mới :))

4.
Thiệt ra, vào những buổi tối nằm không, đầu óc sáng láng, không có phiền muộn chi, tôi đã lên cho mình một cái kế hoạch B rất hoàn hảo. Một kế hoạch làm giàu mà vừa nói ra, mắt của mẹ em Hiển sáng rỡ. Cũng như chị sếp ruột của tôi, tôi đã có sẵn ý tưởng, nguồn lực, nhân lực, chỉ đợi có thiên thời địa lợi nữa là tôi sẽ phất cờ và đời tôi sẽ lại lên hương thôi...
Mà nói vậy, có tự tin quá đáng hôn ta!? :))

5.
Bữa nay lãnh lương, như mọi khi, lòng lại buồn vô hạn... dù, tiền, đối với tôi, chẳng là cái đinh gì...
Tiền
(buồn tình lục lại cái entry hồi năm ngoái 16.10.2010)
  
Ngày mai cứ để ngày mai lo...

Một bữa nọ, nó hết tiền. Trong túi nó chỉ còn đủ tiền ăn một tô hủ tiếu và uống ly trà đá. Nó mặc một bồ độ đẹp thiệt đẹp để đi làm. Má nó nhìn nó, thằng bạn trong xóm dòm nó, sếp nó với mấy em trong công ty cũng ngó nó cười cười rồi hỏi nó, chỉ cùng một câu hỏi: sao bữa nay bận đồ đẹp zậy? Nó cười rất tươi, trả lời cũng cùng một câu với tất cả mọi người: bữa nay hết tiền rồi, làm bộ mặc đồ đẹp đi làm vậy đó mà ;) Nó thấy mọi người cũng cười lây với nó.

Nói nào ngay, từ lúc nó bắt đầu biết đi làm kiếm tiền, trong người nó chưa bao giờ thiếu tiền. Nó thích có tiền nhiều lắm nhưng nó không hề tôn thờ đồng tiền. Nó không bao giờ coi tiền là trên hết. Nó không thuộc dạng người ky bo tiền bạc cũng không phải kiểu người phung phí ném tiền qua cửa sổ. Lúc nó 29 tuổi, đúng thời của nó, nó làm 2 jobs, nó sống sung sướng lắm, đúng kiểu "tiền đầy túi, tình đầy tim".

Vì có tiền nên nó rộng rãi với người khác lắm. Nó chẳng bao giờ so đo tính toán, nhất là với người trong nhà. Có lẽ nó được mọi người quý và nể cũng vì đức tính đó. Thật ra, nó nên cảm ơn một người.  Nhờ người này, nó hiểu ra một chân lý là có nhiều tiền chưa chắc là vui, mà chính là biết cách tạo ra niềm vui từ đồng tiền mình có được. Thế là từ đó, nó biết cách tận hưởng cuộc sống, biết cách tạo ra niềm vui cho mình, cho mọi người. Nó sống sung sướng và phủ phê lắm: ăn uống, du lich, spa, shopping, cafe, ciné... Nhớ lại trước lúc nó biết người đó, eo ơi, cuộc sống của nó tẻ nhạt, khô khan lắm, chẳng có gì vui...

Nó đã đi từ thời ăn no mặc ấm... qua thời ăn ngon mặc đẹp... giờ thì nó đang ăn kiêng mặc mođen. Nó đang ăn kiêng một tuần hai ngày để tịnh tâm lại. Mấy tháng nay, nó chẳng thèm shopping nữa, nó còn cả đống đồ đẹp, tha hồ lôi ra mặc. Mặc đồ đẹp cũng thấy tâm tịnh lại nha ;)

Lại nói, bình thường thì thôi, lúc mỏi mệt như bữa nay nè, nó nhớ Cỏ Ba Lá dã man. Cỏ Ba Lá là một cái spa ở gần nhà nó. Spa nhỏ, không quá sang trọng cũng không phải dạng bèo. Ở đó có đủ dịch vụ giúp nó relax một cách nhẹ nhàng thoải mái nhất lại được da mịn eo thon. Lúc thịnh, một tháng nó đi hai ba lần. Giờ suy, hai ba tháng nó mới đi một lần. Có người hứa với nó, nếu muốn đi, chỉ việc lên tiếng, nó sẽ nhận được tiền tài trợ liền... nhưng mà nó chưa dám lên tiếng cũng không dám hó hé gì hết. Thôi kệ, nó cứ tự an ủi mình. Nó nhịn ăn nhịn mặc nhịn yêu được thì nhịn đi spa là dễ thôi mà. Cứ xem như mấy thứ đó là những thứ xa xỉ đi. Ráng nhịn thôi.

Hy vọng qua cơn bĩ cực tới hồi thái lai ;)

Nó mới lãnh lương chưa được một tuần. Nó đã chia năm xẻ bảy sạch nhách rồi. Nó cũng chẳng lấy gì làm buồn đâu. Buồn làm quái gì nữa. Buồn tình thôi chứ buồn tiền chi, dễ bị tâm thần phân lỏng lắm, hehé

Tiền chẳng là cái đinh gì!

:)

2 nhận xét:

  1. Lời mời của tụi em vẫn còn hiệu lực nha chị Xuân. (Biên Hòa)

    Trả lờiXóa

cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))

Xem thêm:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...