Một trong những nguyên tắc hàng đầu của tôi khi viết blog này là không mổ xẻ, phơi bày hay phân trần chuyện hôn nhân của mình và tránh nói động tới chồng của tôi. Tôi biết, tôi đang làm một việc quá sức mình... nhưng, tôi, là một phụ nữ, chỉ muốn làm lành với hôn nhân của mình.
Tôi không thích phán xét ai, càng không muốn phán xét người đã từng đầu ấp tay gối với mình. Cho dù cả ngày lẫn đêm, đầu óc tôi luôn bị ám ảnh về cái chuyện đó và về con người đó. Tôi có cả trăm điều muốn nói, muốn kể, muốn khoe, muốn thổ lộ và cả muốn lật bài ngửa, muốn phá cho tanh bành té bẹ, cho nát bét, cho thúi hoắc cho rồi. Nhưng. Tôi đã không làm được điều đó vì tôi nghĩ mỗi một lời tôi nói ra, ở đây, về chuyện này, chỉ có thể là những lời phán xét hoặc chỉ trích, kết tội (hoặc cũng có thể sẽ là bằng chứng trước tòa :)). Hoặc đỡ hơn một tí, sẽ chỉ là những lời yêu tơi bời, bi lụy, chỉ có tác dụng làm tôi tan nát cõi lòng thêm.
Tôi không quen làm dzậy và nhất định sẽ không công khai làm dzậy. Tôi nói tôi không công khai làm dzậy là bởi vì, tôi, thi thoảng, lúc uất ức nhất vẫn phân cao thấp phân nặng nhẹ với chồng mình. Cho dù, suy xét lại, tụi tôi không hề là những kẻ tiểu nhân, lòng dạ hẹp hòi đối với nhau. Tôi nghĩ tôi vẫn có thể làm bạn với chồng mình trong cơn sóng gió. Tụi tôi vẫn động viên nhau sống trong tinh thần nghèo khó, chia sẻ và khích lệ nhau vượt qua khó khăn hiện tại, rồi còn hẹn hò, ăn uống, tán dóc... và thi thoảng, vẫn đả kích nhau bằng sự cố chấp, bằng vết thương cũ, bằng sự cay đắng... và có lúc, bằng cả nỗi thất vọng về nhau.
Coi lại blog này cho kỹ thì tôi cũng chỉ giỏi có một việc là ca cẩm suốt về cái cảm giác cô độc, bức bối và nỗi buồn thúi ruột của tôi thôi :))
Nghĩ đi rồi nghĩ lại, đời này, con người đối với nhau, chẳng có ai là hoàn hảo!?
♫♫ cười lên đi em ơi, cười để giấu những dòng lệ rơi ♫♫ |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))