Thứ Bảy, 22 tháng 10, 2011

Hết một tuần

 nói với mình...

1.
Đúng giờ ngọ, bạn nhắn cái tin "gái ơi, chiều nay vô nhà chị ăn chim nhé, 5g30" :)). Bạn bằng tuổi mình thôi, có con mười hai tuổi rồi nhưng cũng nhí nhảnh lắm. Bạn khoái kêu mình bằng gái xưng bằng chị ngọt xớt. Mình cũng xưng hô với bạn lại y bon zậy :)). Thế là tan sở, đứa nào đứa nấy phải vượt một quãng đường dài thăm thẳm chiều trôi ngay trong giờ cao điểm đông nghẹt người xe để tới điểm hẹn. Đến sáu giờ hơn, từ bốn phương tám hướng, cả đám đã tụ lại đông đủ tại nhà bạn để gầy độ nhậu với mấy kí lô chim cút và cháo gà, đặc sản dưới quê anh bạn đem lên.

Tới lúc bước qua cánh cửa nhà bạn, ai nấy mới biết mình sai lầm. Cứ tưởng bạn đã làm sẵn tiệc mời chiến hữu tới ăn thôi. Ai có dè, bạn cũng đi làm về chung một lượt, cả đám phải ôm bụng đói xắn tay vô làm. Vừa ướp, vừa nhúm lửa (hổng biết đứa nào bày là cút nướng mới ngon), vừa nấu (cháo), vừa pha nước chấm, vừa xé gỏi gà, vừa bốc lủm (đói quá mờ)... Nướng nướng, nấu nấu đến gần tám giờ tối mới được ăn. Vừa dọn lên, mưa ầm ầm, sấm đùng đùng, nổ bình điện, cúp điện tối thui thùi lùi. Ta nói, vừa làm, vừa ăn, vừa đập muỗi, cả đám vừa chơi hội đồng rủa xả bạn không còn một chỗ để... Bạn tức lắm nhưng cái mặt cứ cười tươi như bông vậy "coi như tui hại mấy người lần này nữa thôi". Tối đó, cả đám ăn no mà cười cũng no cái bụng. Thầm nghĩ, bạn bè là thứ quý giá mà mình may mắn có được, phải nâng niu gìn giữ :))

2.
Em Hiển quýnh nguyên cái đĩa vô đầu làm bé Vy bị tét đầu chảy máu. Em Hiển, em mình, mới được hai tuổi chín tháng, đã từng có nhiều tiền án về giành lãnh thổ, giành đồ chơi, quánh bạn. Bé Vy, hàng xóm, mới được hai tuổi bảy tháng, con nhà giàu, đẹp như hoa hậu, khôn như chim két, nổi tiếng giao thiệp rộng rãi làng trên xóm dưới. Nhà hai đứa sát cạnh nhau, không hề cách nhau cái chậu mồng tơi xanh dờn nào. Hai đứa ngày nào cũng quấn quýt chơi với nhau rồi quánh lộn, dù lúc nào cũng có vệ sĩ hai bên đi theo canh chừng.

Vụ án xảy ra làm rúng động giang hồ hẻm Nguyễn Dụng. Em Hiển dù sau đó bị phạt ăn đòn tơi tả cũng nhất quyết hổng xin lỗi bé Vy. Tối về trễ, thấy hai đứa cũng quấn quít mà ở nhà quên kể, nên mình còn dắt hai đứa đi mua snack ăn. Đi tới đâu, cũng thấy bà con chỉ chỏ hai đứa rồi bàn tán, mới hay. Bé Vy cầm bịch snack nói: anh Hiển quýnh em u đầu nè mà hông chịu xin lỗi em! Dòm cái đầu vừa u vừa tét xong thấy tội con nhỏ, quay qua định nẹt Hiển, thấy Hiển khoanh tay cúi đầu: xin lỗi bé Vy, mai mốt anh Hiển hổng quýnh bé Vy nữa!! Răn dạy em Hiển một hơi, rồi tự nhủ với lòng, mình phải gần gũi em Hiển nhiều hơn nữa...

3.
Hầu như suốt tuần rồi, tối nào mình cũng đi hẹn hò, tụ tập, ăn uống, cà fê cà fáo. Nghe một đống chuyện cười. Thấy một đống chuyện buồn. Hiểu ra được một đống chuyện đời... Đời, cái gì cũng có thể xảy ra! Đời, thấy zậy chứ hông phải zậy! Đời, chỉ có ai ở trong ruột mới biết được cái ruột nó ra làm sao... chớ nhìn bề ngoài, lầm chết!

4.
Lại nói, thời buổi kim tiền, đụng cái gì cũng tiền, riết rồi mình mở miệng ra cũng tiền tiền tiền. Dù mình đã từng tuyên bố rằng "tiền chẳng là.....". Thôi bỏ đi! Mà thiệt tình, cái tuần vừa rồi mình cũng chi bộn... bạc! Nội từ tối qua đến giờ, vị chi đã xài cả triệu bạc rồi. Đổ xăng, đi chợ, mua đồ cho mình, mua quà sinh nhật cho bạn, đóng tiền cơm, ăn sáng, ăn trưa, rửa xe... May là hồi tối này được đãi chầu cafe... Mậu lúi nữa rồi... Rầu rĩ râu ria ra rậm rạp :))

5.
Chiều thứ sáu, hoàn thành một chuyện trọng đại, sếp bự nhắn tin khen mình chớ: "good lắm em!". Mà dạo này mình good thiệt. Ráng giữ vững tinh thần: sống, chiến đấu, lao động và học tập theo gương bác Hồ vĩ đại thôi :))

Hết một tuần, đầy tiếng cười và ngập nước mắt.
Hết một tuần, kìa, mình vẫn còn sống và cười :)

my love, my sweet, my life & now, just my dream...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))

Xem thêm:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...