Thứ Tư, 27 tháng 6, 2012

Bài học của Xuân (3)

"Bạn phải có sức mạnh để chiến thắng, nhưng đôi khi bạn phải có can đảm để từ bỏ. Bạn phải có sức mạnh để chắc chắn, nhưng đôi khi bạn phải có can đảm để nghi ngờ. Bạn phải có sức mạnh để cảm thấy nỗi đau của người khác, nhưng đôi khi bạn phải có can đảm để cảm thấy nỗi đau của chính bạn. Bạn phải có sức mạnh để giấu nỗi buồn của mình, nhưng đôi khi bạn phải có can đảm để không cần giấu diếm. Bạn phải có sức mạnh để đứng một mình, nhưng đôi khi bạn phải có can đảm để dựa vào người khác. Bạn phải có sức mạnh để tồn tại, nhưng đôi khi bạn phải có can đảm để sống... "

Buổi chiều hôm đó, giờ tan tầm, xe cộ rất đông. Tôi quyết định dừng lại bên đường, gọi cho bạn, một người bạn rất thân, rủ ăn tối. Bạn từ chối, nói rằng, bạn đã có hẹn với bạn rồi, dĩ nhiên là một người bạn khác. Tự nhiên, tôi sốc. Quyết định chạy thẳng về nhà. Nhưng chỉ được một đoạn thì nước mắt tuôn ào ào. Tôi phải ghé vào đâu đó để khóc cho đã rồi mới về nhà được. Ghé nhà chầu Tân Định, tôi đã khóc ở đó cả tiếng đồng hồ. Rồi ra khỏi đó, tôi vẫn chưa thôi day dứt, tôi cứ tự hỏi mình khóc vì cái gì? Vì ai? Vì lời từ chối nhẹ như không của bạn? Vì bạn đã không rủ tôi đi cùng bạn của bạn? Vì tủi thân? Vì cảm giác bơ vơ không biết đi đâu về đâu vào cái buổi chiều chạng vạng tối đó? Vì nhận ra không có ai chờ trông mình nữa? Vì không còn ai cần mình nữa? Vì cái sự cô đơn này sẽ còn kéo dài lâu lắm? Vì có thể là tôi đang thành một con chim sợ cành cong?... Tôi cứ suy diễn dài dòng miên man bất tận lê thê lếch thếch như thế suốt quãng đường dài. Cho đến khi tôi thấy mình chao đảo mém té xuống đường ở ngã ba BHTQ-CMT8. Tôi bỗng dưng tỉnh rụi. Như một phép lạ, như tôi được đũa thần gõ cái boong lên đầu. Chỉ vì một lời từ chối bình thường, tôi cũng bi đát hóa tình cảnh - làm như đáng thương lắm - của mình?? Chẳng phải tôi đang tự hù dọa mình sao?? Điều tôi cần làm bây giờ là đối mặt, phải đối mặt với cái sự thật phũ phàng này: tôi chỉ còn có một thân một mình, và đó không phải là tận thế!

Tôi đã hoàn thành một bước đầu tiên trong kế hoạch B của mình. Đó là một việc rất khó khăn đối với tôi. Khó khăn hơn nhiều so với quyết định để anh tự do ra đi. Khó khăn hơn nhiều so với việc tôi lấy hết sức can đảm để vào xưng tội trước Lễ Phục sinh, và được Cha khuyên chị về đi, chị không được nhận lãnh bí tích giải tội. Khó khăn hơn nhiều so với việc tôi phải đối diện với những ánh mắt tò mò của hàng xóm, ái ngại của bạn bè, và xót thương của những người thân yêu. Tôi đã ghé vào hang đá Đức Mẹ cầu nguyện và chạy quanh cái hẻm nhà cô ba hay bốn lần gì đó trước khi can đảm dừng lại nhấn chuông. Cô mở rộng cánh cửa ra đón tôi, khen tôi mặc đồ đẹp, hỏi thăm ba  má tôi. Và tôi có thể nhận thấy ánh mắt ngỡ ngàng của cô khi nghe tôi nói lý do chính hôm nay tôi tới tìm cô. Mắt cô ngân ngấn nước. Cô xúc động nói không nên lời khi nghe chuyện của tôi. Cô nói khó tin quá. Những lời tôi nói với cô quả là khó tin, không chỉ với cô mà với tất cả những người quen biết tôi. Tôi đã giấu tất cả mọi người, trong suốt một thời gian quá dài. Và giờ, tôi phải đối mặt sự thật. Tôi tìm cô đầu tiên, bởi cô là chủ nợ lớn nhất của tôi. Tôi cần cô thông cảm và cho tôi khất nợ lúc này. Câu chuyện giữa tôi và cô là những câu chuyện nho nhỏ kéo dài đến mấy tiếng đồng hồ. Chỉ biết rằng, sau đó tôi đã thở phào khi bước chân ra khỏi nhà cô. Nhẹ nhàng. Tình cảm. Êm thấm. Đến nỗi hôm sau, khi gặp má tôi ngoài chợ, cô còn sụt sịt khóc, chỉ vì thấy thương con MX quá...

Mới đây thôi, khi nhà tôi có đại tiệc, tôi không có cơ hội để tránh né ai nữa nên phải luôn giữ thần thái lạc quan, đối mặt với mọi ánh nhìn và lời thăm hỏi của họ hàng. Khi tôi dám đối mặt, khi tôi dám tin vào điều tôi phải làm, tôi sẽ không phải cúi đầu trước ai nữa. Khi tôi quyết định nói sự thật với tất cả những người quan tâm tôi, điều tôi được an ủi nhất là những cái ôm vỗ về của họ. Tôi tưởng người ta chỉ làm động tác đó ở trong phim. Nhưng không phải. Chú họ tôi buồn hiu nhưng vẫn vỗ vai tôi nói: không sao đâu con, ai trong đời cũng có lúc phải trải qua một giai đoạn hết sức khó khăn, như chú nè, có nhiều lúc tưởng chừng không vượt qua nổi, nhưng cái gì rồi cũng qua thôi... Thím tôi ôm vai tôi nói: thím không nghĩ con có ngày hôm nay, nhưng mà không sao hết, thím vui khi thấy con trong lúc tồi tệ nhất vẫn còn giữ được vẻ đẹp của mình, thậm chí dòm con còn đẹp hơn xưa nữa... Từ lâu, tôi vẫn luôn mang ơn mấy chị bạn dâu yêu dấu của tôi, mấy chị vẫn thường nắm chặt tay tôi khi tôi khóc. Hoặc khóc với tôi. Tôi cũng chưa bao giờ quên được cái bắt tay thật chặt và một câu nói của một người anh thân thiết. Câu nói đó xúc tích nhưng hàm chứa một ý nghĩa động viên tuyệt vời: "ráng lên em, anh tin em!".

Và còn vô vàn những lời chia sẻ khác... khiến tôi phải tự hỏi mình: có rất nhiều người tin ở tôi thì cớ gì tôi không tin vào bản thân mình!?

Bài học rút ra: Sự thật luôn là sự thật, dù hay dù dở, đẹpxấu, dù thơm tho hay thúi hoắc... Đối diện với sự thật khó khăn luôn là một điều hết sức khó khăn... nhưng không phải là quá khó khăn nếu ta can đảm đối diện với cái sự thật mà ta cho là khó khăn đó :)  



3 nhận xét:

  1. Chúc mừng MX vượt qua được khó khăn của bản thân. Hugs.

    Trả lờiXóa
  2. Điều khó khă nhất trong đời không phải là những điều... khó khăn, mà là sự nhìn thẳng vào chúng để vượt qua. Chúc mừng Mỹ Xuân đã làm được điều này.

    Trả lờiXóa
  3. cám ơn 2 chị đã có lời chúc mừng :)
    tiện thể, em thích cái tên Mỹ Xuân của chị Chôm ;D

    Trả lờiXóa

cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))

Xem thêm:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...