entry cũ xì luôn, post lại nữa cho dzui nhà dzui cửa ;)
Đọc tâm sự của một người đàn ông tên là Chàng Xuân trên phunuonline, thấy hơi bồi hồi vì tình yêu (được cho là đích thực!?) đã được Chàng ấy vinh danh một cách hết sức xúc động... đậy...
Tôi đã qua tuổi 50, con cái đều đã trưởng thành, vợ tôi xinh đẹp dịu
dàng, cuộc sống gia đình ổn định... Nói chung là không có gì để tôi lấy
cớ mà “xé rào” cả. Tôi còn rất biết ơn vợ tôi vì cô ấy đã thay tôi chăm
sóc dạy dỗ các con trong thời gian tôi công tác xa nhà… Vậy mà tôi lại
đi yêu một người đàn bà khác, một tình yêu tha thiết, sâu lắng … Khi yêu
người ấy, tôi thấy mình không khác gì lúc mới biết yêu thuở đôi mươi.
Chúng tôi là đồng nghiệp, cùng làm chung trong một dự án, qua một năm
cùng chia sẻ những khó khăn trong công việc, chúng tôi đã đem lòng cảm
mến nhau…
Từ khi yêu nhau, chúng tôi cảm thấy “hiểu” nhau một cách kỳ lạ. Cô ấy
kém tôi vài tuổi, trí thức, dịu dàng, đôn hậu… và đã có một gia đình êm
ấm. Nhưng, cô ấy cô đơn trong chính ngôi nhà của mình, một cuộc sống đầy
những giằng xé âm thầm. Dù bên ngoài cô ấy tỏ ra là một phụ nữ bản lĩnh
và tự tin, nhưng tôi nhận ra một nỗi buồn sâu xa trong đôi mắt u uẩn…
Tôi chia sẻ cùng cô ấy những vui buồn, chăm sóc và nâng đỡ tinh thần cô
ấy. Tôi cũng đón nhận sự cảm thông của cô ấy với những khó khăn, trăn
trở trong công việc, những thứ không phải lúc nào người đàn ông cũng có
thể nói ra… Một điều kỳ lạ là chúng tôi yêu thương nhau, nhớ nhau tưởng
chừng như không thể rời nhau được, nhưng chúng tôi chưa bao giờ vượt qua
giới hạn cuối cùng cả, nhiều lắm chỉ là hôn nhau, nhưng không phải lúc
nào cũng có điều kiện.
Ngay từ khi đến với nhau, cô ấy đã nói: Chỉ vì cảm thấy mình cô đơn quá,
muốn mượn tạm bờ vai của tôi để dựa vào cho bớt mệt mỏi chứ không có ý
định gì khác. Còn với tôi, cô ấy vừa là người yêu, vừa như em gái. Chúng
tôi hứa với nhau như thế. Bên tôi, cô ấy luôn ray rứt một cảm giác có
lỗi. Cô ấy luôn thúc giục tôi phải chăm sóc vợ nhiều hơn như để bù đắp,
vì chính cô ấy đã “ăn trộm” của gia đình tôi một góc trái tim tôi!
Chúng tôi không làm việc gần nhau. Những lúc nhớ cô ấy quá, tôi lên
chuyến xe đêm vượt hằng trăm cây số để chỉ hẹn gặp cô ấy vài chục phút.
Chúng tôi đủ được ăn sáng cùng nhau, len lén nắm tay nhau một lúc rồi
lại vượt đường xa trở về… Những khi có thể ở bên nhau, chúng tôi kể cho
nhau về cuộc sống, về những niềm vui, nỗi buồn. Quà chúng tôi tặng nhau
là những cuốn sách hay, những đĩa nhạc mà cả hai cùng ưa thích, những
tài liệu chuyên môn mà chúng tôi cùng quan tâm… Chỉ vậy thôi nhưng chúng
tôi đều biết cuộc sống sẽ khủng khiếp thế nào nếu chồng cô ấy hoặc vợ
tôi biết chuyện. Cũng may chúng tôi đều biết giữ mình…
Cô ấy vẫn thường hỏi tôi có thấy mình có lỗi với gia đình khi yêu cô ấy
không? Tôi thực sự cũng không biết phải trả lời sao nữa… Dù thế nào,
chúng tôi cũng đã bị người kia “đánh cắp” một góc trái tim của mình.
Giữa người đánh cắp và người bị mất cắp, ai là người có lỗi? Riêng trong
mắt tôi, cô ấy đúng là một “phụ nữ thứ thiệt”, vừa rất yếu mềm trong
tình cảm nhưng cũng đầy bản lĩnh trong cách xử sự… Phải chăng đó chính
là những gì mà chúng tôi còn thiếu trong cuộc sống của gia đình mình?
(Chàng Xuân)
Rồi
đọc được phản hồi của một chàng khác, gọi là Chàng Thơ, lại thấy chàng
này viết rất rành mạch, chí lý và sâu sắc, làm mình tâm đắc vô cùng, hàhà
Chàng Xuân thân mến,
Đọc tâm sự “Mượn tạm bờ vai” của anh trên Góc đàn ông tôi cảm nhận được
nỗi ray rứt của anh và cô ấy, đan xen trên hết là cảm giác hạnh phúc
tuyệt vời được yêu ở tuổi không còn trẻ nữa! Tình yêu ngoài luồng như
một chất ma túy. Người biết hậu quả thì né tránh, có kẻ biết vẫn cứ lao
vào tự cho mình có thể cai nghiện, hoặc đổ lỗi cho tình yêu, con tim có
lý lẽ riêng của nó.
Không biết phải gọi là may hay không may khi vợ anh vẫn chưa biết
chuyện. Cứ hy vọng "Chàng Xuân" khéo che dấu, may mắn mãi, yên ấm với
một gia đình trọn vẹn, người vợ dịu dàng, con cái trưởng thành, bên cạnh
đó sở hữu một tình yêu nồng cháy ngoài luồng... suốt đời. Thử giả định
một chút nhé, điều anh và cô ấy đã lo lắng cuộc sống sẽ khủng khiếp thế
nào nếu chồng cô ấy hoặc vợ anh biết chuyện. Ừ thì cứ cho là theo thời
gian, anh sống với vợ ở nhà vui vẻ; hạnh phúc, say đắm, yêu một cách
tinh khiết… với người yêu bí mật bên ngoài. Có điều không ai giấu được
khi say rượu và say tình! Anh vẫn chăm sóc tốt vợ, cả hai đều biết giữ
mình nhưng xin chia sẻ một điều, một ngày nào đó với phẩm chất dịu dàng,
tinh tế của phụ nữ vợ anh sẽ nhận ra được anh đang yêu, mà người ấy
không phải là mình! Hậu quả sẽ như thế nào?
Theo anh mô tả “vợ tôi xinh đẹp dịu dàng …, chăm sóc dạy dỗ các con
trong thời gian tôi công tác xa nhà”. Tôi nghĩ chị nhà là người phụ nữ
có tri thức và nghị lực nhất là rất thương yêu chồng con, vì chỉ có tình
yêu thương và đạo đức mới khiến phụ nữ xinh đẹp dịu dàng như chị ấy
mạnh mẽ vượt qua các thử thách cám dỗ trong thời gian anh vắng nhà, tận
tâm nuôi dạy con cái nên người để rồi khi trở về nhà anh “tận hưởng”
thành quả hạnh phúc “con cái trưởng thành, vợ xinh đẹp dịu dàng, cuộc
sống gia đình ổn định...”. Lại thử giả định một chút nhé: cô ấy của anh
cũng trí thức dịu dàng, đôn hậu…và đã có một gia đình êm ấm. Nhưng cô ấy
cô đơn trong chính ngôi nhà của mình, một cuộc sống đầy những giằng xé
âm thầm. Dù bên ngoài cô ấy tỏ ra là một phụ nữ bản lĩnh và tự tin…
Tôi nghĩ nếu một người đàn ông khác có cái nhìn như thế với vợ của anh
thì sao nhỉ?
Trong khi anh nhìn cô ấy, vợ người khác với sự cảm thông thấu hiểu; hạnh
phúc vì được yêu và chia sẻ, yên tâm vợ mình vẫn ngoan, dịu dàng…(đâu
biết bên trong tâm hồn vợ anh cũng đang chông chênh, cô đơn chơi vơi
khi đã cảm nhận có sự thay đổi trong tình cảm và tính cách của chồng…),
“thành” nhà anh bỏ trống, anh chăm sóc vợ của người khác, anh có nghĩ
có chàng Hạ, chàng Thu, chàng Đông… nào đó cũng nhiệt tình, sẵn lòng
đón nhận chia sẻ cùng vợ anh những vui buồn, chăm sóc và nâng đỡ tinh
thần không? Nếu tưởng tượng đến đây anh có còn muốn “đánh cắp” hay cảm
thấy bị “đánh cắp” một góc trái tim mình không! Anh đánh giá cô ấy của
mình là một “phụ nữ thứ thiệt” dù bên ngoài tỏ ra là một phụ nữ “bản
lĩnh và tự tin” theo tôi tưởng tượng rồi cũng có một anh chàng "đàn ông
thứ thiệt" cũng nhận ra nỗi buồn sâu xa trong đôi mắt u uẩn… rất phụ
nữ của chị nhà và chia sẻ cùng chị những vui buồn, chăm sóc... y như anh
đã chăm sóc “cô ấy” của mình… Nếu anh cảm thấy vui vì điều ấy, thì đó
là điều không cần bận tâm, ray rứt.
Anh, cô ấy và vợ cứ đuổi bắt trong vòng luẩn quẩn, để rồi câu chuyện có
hồi kết như sau: vợ anh phát hiện, anh không còn yêu vợ, chia tay. Anh
đến với tình yêu tha thiết, sâu lắng, trong sáng của anh “nhiều lắm chỉ
là hôn nhau”… trao đổi tình cảm mang tính chất tinh thần, rồi đi tới hôn
nhân. Ai cũng biết, tình yêu cũng có tính quy luật: thời gian đầu thắm
thiết, nồng cháy,… rồi đến khi hai người sống chung một mái nhà với
những hệ lụy phát sinh sẽ y chang như anh đã sống với vợ mình, chưa kể
khi còn trẻ, còn sức khỏe và thời gian vợ chồng còn có thể tha thứ cho
nhau… vì có những cái chung ràng buộc: con cái, cha mẹ hai bên, họ hàng,
bạn bè…
Tôi vẽ ra một viễn cảnh như vậy để anh thử tưởng tượng, Anh đã qua tuổi
50, thời gian để làm lại không còn nữa, con cái đã trưởng thành. Liệu
các con sẽ nhìn cha chúng sống và cư xử với “hình mẫu” như thế nào,
trong khi người mẹ dịu dàng, xinh đẹp một lòng chung thủy… đã thay cha
chăm sóc, dạy dỗ các con trong thời gian cha đi công tác xa nhà. Đoạn
kết của tình yêu tha thiết và sâu lắng diễn tiến thế nào chắc anh sẽ tự
vẽ lấy vì anh là người chọn lựa cái hậu của mình, chứ không ai khác.
Chưa kể sẽ có lúc, cô ấy khi trở thành vợ anh cũng dễ chia sẻ nỗi buồn u
uẩn với một trong các chàng có tên gọi 12 tháng trong năm!
Trong đời người, ai cũng sẽ có lúc một lần “say nắng”. Bản chất tình yêu
là không chia sẻ, là thiêng liêng, rất đẹp và cao quý… được yêu lần nữa
là điều tuyệt vời, kỷ niệm khó phai trong đời nếu tình yêu ấy dựa trên
chuẩn mực xã hội, đạo lý làm người. Với những gì anh đã chia sẻ, ray rứt
tôi vẫn tin rằng sâu thẳm trong tim anh vẫn còn tình yêu với vợ. Năm
tháng sẽ qua đi, tình yêu mang tính quy luật, vợ chồng sẽ già đi, con
cái trưởng thành, cháu chắt được sinh ra…
Chọn lựa đúng đắn hôm nay sẽ giúp tuổi già hạnh phúc với một cuộc đời thanh thản và bình an, là điều mà ai ai cũng mơ ước!
Câu kết anh có viết “Phải chăng đó chính là những gì mà chúng tôi còn
thiếu trong cuộc sống của gia đình mình?”, nếu anh và cô ấy vẫn tiếp tục
duy trì mối quan hệ này, tôi nghĩ điều cả hai còn thiếu chính là ..Tình Người!
(Chàng Thơ)
Chọn lựa đúng đắn hôm nay sẽ giúp tuổi già hạnh phúc với một cuộc đời thanh thản và bình an, là điều mà ai ai cũng mơ ước!
Trả lờiXóahy vọng chàng Xuân sẽ thiệt sự nghĩ đến điều này.
i hope so, too :)
Xóa