Thứ Ba, 19 tháng 6, 2012

Ngày không vội vã

Có lần, tôi nói với đứa bạn thân rằng: sống tới từng tuổi này, tôi thấy mình không còn ham muốn gì nữa. Bạn tôi cười ngất. Bạn chớ có hiểu lầm như bạn tôi nha. Ý tôi là tôi không còn muốn bon chen với đời nữa, cũng không màng danh lợi vật chất gì. Bạn vẫn cười rồi nhắc tôi rằng điều tôi cần nhất lúc này là kiếm một công việc để làm cho đỡ buồn và cho qua ngày đoạn tháng thôi. Tôi gần như giãy nãy, tôi không muốn đi làm nữa, dù là ở đâu hay cho ai. Bạn lại nhắc rằng tôi đang cần tiền, phải có tiền để sống và để trả nợ. Ừ, thì tôi phải kiếm cho ra tiền, tôi chưa từng quên áp lực phải kiếm tiền của mình. Viết tới đây tự nhiên nhớ tới bạn H. của tôi. Con sắp vô lớp một, vợ sắp đẻ đứa thứ hai thì tự nhiên bạn bị thất nghiệp. Không dám đối mặt với sự thật đó cộng với áp lực cơm áo gạo tiền nên sáng sáng bạn vẫn đóng thùng xách cặp dẫn xe đi, chiều chiều xách cặp về. Sau này bạn kể, bạn đã lang thang vô định ở ngoài đường. Vừa mệt, vừa nản, vừa buồn, ruột gan rối bời trăm mối. Lúc nghe bạn kể lại, tôi khóc. Lúc tôi một mình lang thang vô định, tôi thấu hiểu tất cả những cảm giác đó, tôi khóc còn tơi tả hơn lúc nghe bạn kể nữa...

Đúng ra tôi nên đặt tiêu đề cho entry này là Nhật ký thất nghiệp để làm kỷ niệm. Mai này có nhớ lại cái khúc cua không mấy êm ả này, tôi có cái để nhớ. Nhưng nghe kỹ thì thấy có vẻ không hay lắm nên đổi thành Ngày không vội vã để thấy đời nó nhẹ nhàng, êm ả, thư thả hơn :).

Không nói ra thì không ai biết, những ngày này, tôi thường bắt đầu ngày mới bằng một cú nhá máy điện thoại của Má tôi lúc khoảng mười một giờ sáng và kết thúc một ngày bằng cú gập cái laptop lại lúc ba giờ khuya.

Tôi đã bỏ không xài đồng hồ báo thức từ dạo đó rồi. Người ta nói thức khuya có hại cho sức khỏe, điều đó đúng, không có gì để bàn cãi. Mắt tôi bữa nay đã thâm hơn, sâu hơn và nhăn hơn rồi. Tôi vẫn luôn ngưỡng mộ những người có thể đi ngủ sớm và thức dậy sớm. Chắc chắn trăm phần trăm họ là người rất siêng năng. Hoặc rất yêu đời. Hoặc họ là những người có con mọn, như mấy đứa bạn của tôi. Tụi nó luôn dậy sớm, lo chuẩn bị đủ thứ cho con, cho chồng, cho mình. Khoa học còn nói những người biết thức dậy sớm và tận hưởng một buổi sáng trong lành sẽ khỏe mạnh và lạc quan hơn. Tôi nghĩ mình phải chấm dứt việc thức khuya này từ ngày mai. Đó là chuyện hiển nhiên tôi phải làm. Tin tôi đi, không gì làm cho bạn cảm thấy hao mòn sinh lực bằng việc bạn không thể ngủ vào buổi tối và không muốn dậy vào buổi sáng.

Tôi đã bỏ ăn sáng từ hồi nào tôi cũng không hay biết nữa. Người ta nói bữa sáng là bữa ăn quan trọng nhất trong ngày, điều đó đúng, không có gì để bàn cãi. Tôi biết rất rõ đó chứ, nhưng đã lâu tôi không còn ham ăn sáng nữa. Có một vài nguyên nhân khách quan và chủ quan mà tôi không muốn kể ra đây. Nguyên nhân rõ ràng nhất mà ai cũng thấy là tôi nướng tới trưa trời trưa trật rồi còn ăn sáng gì nữa!? ;). Tính ra bây giờ mỗi ngày tôi ăn có hai cữ: trưa và chiều. Hầu như không ăn hàng ăn quán. Không muốn hò hẹn la cà. Ngưng vi vu. Tự nhiên ghét tiệc tùng. Thôi mua sắm. Coi như không biết xài tiền ...Và hình như, tôi không còn thấy mình phải vội vã nữa.

Ngày của tôi không hề vội vã. Tối tối tôi ôm cái laptop làm một lúc ba cái web cho người ta. Làm chơi chơi thôi. Người ta không gấp, không hối thúc nên tôi tha hồ thử theme này theme kia, tự học hỏi được vô số cái hay. Càng làm càng mê mẩn. Tôi thảnh thơi nên ban ngày còn làm người giữ trẻ, loanh quanh để mắt tới hai đứa nhỏ siêu quậy ở nhà. Tôi rảnh rang nên thành người đi giao hàng cho dì tôi. Tôi ở không nên thành tài xế xe ôm, ai đi đâu cũng kêu tôi chở. Bữa nào quỡn quỡn, Má còn kêu tôi xách xe chạy tuốt vô chợ Lớn chơi, coi người ta bán buôn tấp nập thấy ham. Làm tôi mơ mình có cái sạp bán ngoài chợ, sáng dọn ra, chiều dọn vô...

Ngày của tôi không hề vội vã. Tôi lôi mấy cuốn sách cũ trên kệ sách xuống đọc. Mấy cuốn này lâu ngày đọc lại vẫn thấy hay, và bổ ích nữa. Tôi coi phim trên tivi, nhiều phim hay lắm. Bữa trước mê coi Em là con gái trên SCTV, tôi online coi liền một mạch hai ngày hai đêm hết mười lăm tập phim. Tôi vẫn say sưa chơi Freecell mỗi đêm trước khi ngủ. Tôi còn đổi tông nghe toàn nhạc rock và dance, mới tuyển được một playlist nghe cực kỳ phê. Tôi vẫn đi Lễ chiều chiều và có thể ghé vào bất kỳ nhà chầu, nhà thờ nào mà tôi có dịp đi ngang qua. Tôi luôn thầm cám ơn Chúa vì điều đó. It ra tôi vẫn còn có nơi để đến lúc không biết đi đâu. Ít ra tôi vẫn còn có động lực để đi ra đường mỗi ngày. Ít ra ở cái thành phố đông đúc náo nhiệt này vẫn còn có một vài chỗ có không gian thoáng đãng, bình yên để tôi tìm đến. Để tôi biết mình vẫn đang sống, và sống dồi dào.

Tôi vẫn đang sống, không hề vội vã...





10 nhận xét:

  1. Di ngu thoi ban, muon roi.

    Trả lờiXóa
  2. Em cũng có những ngày như thế. Đó là 2 tháng trước khi có việc. Và đến khi có việc em cũng có những ngày như thế vào lúc chiều. Cứ lang thang, rồi vào nhà sách cũ.
    Những ngày đó, em ngủ từ 6h tối, 6h sáng mới bách mắt dậy đi làm. Đến nỗi cái thằng nhà trọ bên cạnh nó còn nghi ngờ em đi làm gì mà khuya lơ khuya lắc mới về. Bữa nó gặp em, nó hỏi:
    - Chị, chị làm gì mà ko bao giờ em thấy chị ở nhà. Sáng 6h mới thấy chị dậy!
    Em trố mắt nhìn nó, nói: thì mầy toàn về 9-10h, chị đi ngủ 6h cưng ah.
    Mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp thôi chị.
    Thương chị nhiều!

    Trả lờiXóa
  3. Hazaii! sao mà mình muốn như X quá, có 1 ngày không hề vội vã. Mình lúc nào cũng xoay như chong chóng. Mệt quá trời.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. haiza, mình như vầy mà cũng có người ghen tị nữa ta ơi?? :)

      Xóa
  4. Ủng hộ việc bạn X tập ngủ sớm và thức sớm đễ giữ gìn sức khỏe. Mong là trong khoảng thời gian ngắn, một ngày không vôi vã của bạn sẽ bắt đầu từ lúc 6am và kết thúc lúc 10pm.
    Có thể một lúc nào đó người ta thích công việc freelance, không gò bó nhưng sau đó lại muốn quay về office. Miễn sao bạn cảm thấy thoải mái là được.

    Trả lờiXóa
  5. Trả lời
    1. cái gì tuyệt vời?? hay là chị tuyệt vời dzậy cưng!? :)

      Xóa

cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))

Xem thêm:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...