Chủ Nhật, 24 tháng 6, 2012

Bài học của Xuân

1.
Hồi năm ngoái đi Cam, tôi mua voucher của công ty du lịch Việt Cam. Lúc đó hình như người ta mới bắt đầu ồ ạt đi tour Cam giá rẻ nên Việt Cam bán hơn cả ngàn cái voucher. Họ đưa khách qua Cam với một lực lượng hùng hậu gồm 28 chiếc xe 45 chỗ. Bạn trưởng đoàn bên xe tôi chỉ là một nhân viên phòng kinh doanh bị công ty đẩy ra làm hướng dẫn. Không có kinh nghiệm và thiếu sự nhiệt tình làm cho khách nhiều phen rất bực mình. Không hiểu sao họ không xếp số ghế để bà con khỏi phải chen lấn, tranh giành, bởi tâm lý ai cũng muốn ngồi chỗ tốt thôi. Sau khi ổn định xong chỗ ngồi thì bạn trưởng đoàn xuất hiện, yêu cầu tất cả những người giành giật được ghế ở trên di chuyển xuống mấy ghế bên dưới, vì những hàng ghế đầu đó đã được dành cho một gia đình khách vip nào đó. Liền sau đó là một tràng la ó phản đối dữ dội của những hành khách này. Giải thích, tranh cãi được một hồi thì bạn trưởng đoàn xuống nước, nhưng những khách giành được ghế trên vẫn bị điều xuống dưới trong sự hậm hực. Cái chị khách người hoa này vẫn tìm cách chửi bới, sỉ vả bạn trưởng đoàn trong suốt chuyến. Tôi và nhiều người khác cũng tìm cách nói vài lời xoa dịu sự bực bội của chị này, nhưng không có kết quả... Không hiểu sao, lúc đó, trong đầu tôi chỉ lẩn quẩn nhớ tới đoạn Tin mừng với Dụ ngôn mà Chúa đã dạy ở bên dưới.

Bài học rút ra: Khi anh được mời đi ăn cưới, thì đừng ngồi vào chỗ nhất, kẻo lỡ có nhân vật nào quan trọng hơn anh cũng được mời, và rồi người đã mời cả anh lẫn nhân vật kia phải đến với anh rằng: "Xin ông nhường chỗ cho vị này". Bấy giờ anh sẽ phải xấu hổ mà xuống ngồi chỗ cuối. Trái lại, khi anh được mời, thì hãy ngồi chỗ cuối, để cho người đã mời anh phải đến nói: "Xin mời ông bạn lên trên cho". Thế là anh sẽ được vinh dự trước mặt mọi người đồng bàn. Vì phàm ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống; còn ai hạ mình xuống sẽ được tôn lên" (trích Tin mừng Thánh Luca)

2.
Tôi đang tập tành đi vào con đường làm một freelancer. Nói tiếng anh cho nó có vẻ tây, chứ thật ra tôi chỉ làm thiết kế web dạo. Nhận làm một lúc hai cái, một cái cho nhỏ bạn thân và một cái cho nhỏ em họ, cũng thân. Kỳ lạ một điều là hai yêu cầu của hai đứa nó hoàn toàn trái ngược nhau. Trái ngược nhau đến từng milimet. Nhỏ bạn làm dịch vụ mà đòi web phải có nhiều menu con, chia thành nhiều mục, nhiều ô nhỏ nhỏ. Làm cái web thiệt hoành tráng mà thông tin chẳng có bao nhiêu. Nhỏ em làm bán hàng online quá trời mặt hàng lớn nhỏ thì yêu cầu web cực kỳ đơn giản. Nó ghét râu ria, cái nào rườm rà nó kêu bỏ hết bỏ hết cho nó. Sau khi tôi vọc mỏi tay mỏi mắt với mấy chục cái theme làm demo thì cuối cùng hai đứa nó đã nói okey. Và cũng nói thêm là: làm xong, tôi không có cảm tình với hai cái web đó chút xíu nào.

Bài học rút ra: Gu thẩm mỹ của mỗi người là hoàn toàn khác nhau. Không phải cái gì mình thích thì người ta thích, và ngược lại. Cũng như, cái mình nói đẹp chưa chắc người ta thấy nó đẹp, còn cái mình dòm thấy xấu hoắc xấu ình thì người ta khen nức mũi luôn. Đúng là chín người mười ý!

3.
Hổm rày, tôi chạy vô chạy ra Chợ Lớn mấy bận rồi. Lân la, dòm ngó, tìm hiểu, dọ giá rất nhiều thứ. Kiểu bán hàng của mấy người hoa trong Chợ Lớn nếu không chịu khó, bạn sẽ rất dễ bực bội. Tưởng như họ không thèm bán hàng cho mình, không cần biết mình mua sỉ hay lẻ. Kẻ lớn người nhỏ chỉ lo đóng hàng thùng thùng bao bao chuyển đi tỉnh hay bỏ mối đâu đó. Mình hỏi giá chung chung họ sẽ nói giá trên trời cho mình đi chỗ khác, khỏi cản trở công việc của họ. Đi cả ngày mà chẳng được tích sự gì dễ khiến mình bối rối. Dì tôi nói nếu mày muốn săn hàng tốt và đúng giá sỉ trong Chợ Lớn, mày phải làm mặt dày. Hỏi một hai mặt hàng thôi, đồng ý mua trả tiền xong rồi mới tiện thể hỏi thêm cái này cái khác. Đi nhiều sạp, hỏi nhiều nơi, tìm thấy được chỗ nào rẻ thì mua ở đó luôn. Từ từ thành mối thì sau này không sợ bị hớ giá nữa. Mấy lần sau, tôi làm y bon vậy, đúng là có chút hiệu quả.

Bài học rút ra: Vạn sự khởi đầu nan, gian nan bắt đầu nản... vì vậy, phải siêng năng chịu khó và nên tầm sư học đạo trước khi mon men xuống núi làm chuyện lớn :).

4.
Tôi đi tour khá nhiều nên hầu như thuộc lời tự giới thiệu của mấy bạn trẻ làm hướng dẫn. "Mình đến từ công ty du lịch XYZ... mình tên là ABCD... mình đã hai mươi mấy mùa lá đổ... nhưng chưa một lần nắm cổ tay ai..." Hễ mấy bạn nói đến câu cuối với tốc độ thiệt nhanh là mấy người lớn sẽ phì cười, còn mấy đứa con nít thì cười khanh khách ở trên xe. Có một chuyến, buổi tối giao lưu hát với nhau, mọi người được yêu cầu giới thiệu về mình. Có những người nói rất hay, tự tin cầm micro mà nói. Tôi thì kỵ cái micro bởi giọng tôi không được êm ái dịu dàng cho lắm. Tôi cũng không có khiếu ăn nói trước đám đông. Rồi tôi nói, không cần micro, không nghĩ ngợi gì nói một mạch... "Mình tên X, mình hiện đang làm cho một công ty... mình đã ba mươi mấy mùa lá đổ... đã từng nắm được cổ chân một người... nhưng người đó đã may mắn thoát được rồi..." Tôi chỉ nói nhiêu đó... tưởng tượng xem mọi người cười ồ ra làm sao...

Bài học rút ra: Cái gì cũng có hai mặt của nó, chỉ cần một tinh thần tích cực, chỉ cần luôn nghĩ đến mặt tốt của mọi chuyện, tự nhiên có thể biến khổ thành vui, biến khó thành dễ, biến nguy thành an...(cái này nói theo đúng lý thuyết)
 
5.
Không phải có ý nói xấu dân mình nhưng có một chuyện lâu rồi, tôi nhớ hoài. Nhà hàng chỗ tôi làm nằm ở trung tâm SG nên có rất nhiều khách nước ngoài. Anh, Pháp, Mỹ, Đài Loan, Nhật, Hàn Quốc gì cũng có. Những anh cao to mắt xanh mũi lõ nói rành tiếng bản xứ nhưng lại khoái nói tiếng Việt, có người rành nói tiếng Việt là chuyện bình thường. Nhưng những anh dòm là biết dân châu Á thì tụi tôi hay nghe họ nói chuyện với nhau để đoán coi họ là dân nước nào. Bởi lúc đó, cái anh quản lý đương thời là một việt kiều Mỹ chính hiệu, anh này khá dễ thương. Ảnh chỉ tụi tôi cái mẹo mà sau đó tụi tôi kiểm chứng lại thấy đúng quá đúng. Đúng 100% nha: Hai thằng châu Á ra nước ngoài, nếu nghe họ nói tiếng Hoa với nhau thì họ có thể là người Hoa đến từ ĐL/HK/TQ, nếu họ nói tiếng Nhật với nhau thì họ quả là người Nhật, nếu họ nói tiếng Hàn Quốc với nhau thì đích thực họ là người Hàn Quốc rồi... còn nếu họ nói tiếng Anh với nhau thì họ chính là... hai thằng Việt Nam chánh cống!

Không có bài học nào rút ra ở mục này, kể nghe chơi thôi...


7 nhận xét:

  1. Ka ka, mới đi Cam dìa, bò qua nhà X đọc ké, hà hà đúng là vui thật.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. qua bển có gặp mưa tháng 6 hông bạn? :D

      Xóa
    2. Có chứ, ngày thứ 2 từ seam về Phnompenh, gặp trận mưa te tua. À, nhân cái vụ nói tiếng anh, kể X nghe, hôm bữa đi Angkor, gặp 1 xe bán trái cây, anh chàng người Cam rất dễ thương. Ảnh nghe tụi mình nói tiếng Việt, ảnh liền mời mua bằng tiếng Việt, rồi trong đoàn có vài bạn người Hoa, anh ý chơi tiếng Hoa luôn (rất chuẩn nhe, chứ không phải ba rọi à). Xong có vài em người Tây, anh ý xài luôn tiếng Anh. Oh, la la, quá chuẩn. Ngưỡng mộ ghê luôn. He he!! Đúng là nhân tài trong lá ủ, chưa được moi ra.

      Xóa
  2. ăn thua gì, lần trước mình đi Việt Cam có tới hơn 40 xe 45 chỗ, qua đó thấy dân VN đông hơn dân Cam luôn

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. lần đó em dắt bà dì đi, bả hỏi em: sao đi đâu tao cũng gặp VN hết, có phải là mình đang đi nước ngoài hôn dzậy??? hehe

      Xóa
  3. Khoái nhất đoạn kết của mục số 5. Chính xác!

    Trả lờiXóa
  4. Hồi đó tụi em bị hớ hoài vì nghe mấy ảnh nói tiếng anh cho đã, lại chào rồi hỏi "would you like somethings for drink?" mấy ảnh hỏi "what you have" cho mình kể ra một đống thứ rồi kêu "thôi cho anh ly cafe đá đi!". Vụ này là bị hoài luôn áh :)

    Trả lờiXóa

cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))

Xem thêm:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...