Thứ Tư, 29 tháng 8, 2012

Chuyện đi đường (3)

1.
Vào một buổi tối thứ bảy trăng thanh gió mát cách đây ba bốn bữa, tôi được điều đi giao hàng lúc bảy giờ tối. Xong, thay vì chạy thẳng đường Lê Thánh Tôn, tôi lại quẹo Tôn Đức Thắng ra Đại lộ Đông Tây về nhà. Đường thênh thang, gió lồng lộng. Bỗng nghe tiếng gọi ở bên tai rất êm ả: "em ơi...". Quay qua thì thấy một chị chừng hơn bốn chục tuổi chạy xe máy sát bên tôi. Chị hất mặt ra phía đằng sau nói tiếp bằng giọng bắc "hình như em đánh rơi ví tiền kìa". Tự dưng tôi nhếch mép cười. Chị nói giọng như nghiêm trọng lắm "chị thấy em đánh rơi ví tiền ở dưới kia". Tôi cười trả lời rất lịch sự: "không phải của em đâu chị" rồi nhấn ga chạy thẳng, bỏ lại cái cảnh sắp được dàn dựng ở sau lưng. Hy vọng bữa đó đẹp trời không có ai bị sập bẫy.

2.
Sở dĩ tôi nhếch mép cười nhạt là bởi vì tôi nhớ lại cách đây độ vài niên, tôi cũng gặp một chị phụ nữ có "lòng tốt" y dzậy. Đó là một buổi trưa nắng gay gắt trên đường Nguyễn Trãi, ngay trước Cục quản lý xuất nhập cảnh Bộ công an. Một chị cũng dzí theo tôi, nói tôi làm rơi rớt giỏ xách bóp tiền gì đó. Lúc đầu tôi cũng ngẩn người ra, nhưng rất nhanh, tôi định thần lại liền. Tôi bịt khẩu trang kín mít nên lắc đầu ý nói không phải của tôi đâu. Nhưng chị ta bám dai như đĩa, cứ lải nhải bên tai. Lúc qua khỏi cột đèn đỏ ở ngã tư Nguyễn Trãi - Nguyễn Văn Cừ, tôi dòm thẳng vô mặt chị ta, tỉnh queo nói "nếu thấy rớt thì chị cứ lượm đi!" Chị ta trừng mắt sửng cồ với tôi liền. Dzậy là tôi nhấn ga cho chị ta hửi khói ;). Thiệt tình có ba lý do để tôi tự tin chạy thẳng. Thứ nhất là ở cái thời buổi kim tiền, mấy cái vụ lừa gạt này tôi nghe hoài, xưa như trái đất rồi. Thứ hai, tôi đi xe ngoài đường, giỏ bóp tiền bạc đồ đạc gì cũng để dưới cốp xe hết rồi. Thứ ba, tôi hổng hề có máu tham, cái gì của mình là của mình, hổng phải của mình là của người ta, chắc chắn dzậy rồi ;)

3.
Có một câu chuyện lừa đảo cũng xưa như trái đất có cốt truyện đại khái như vầy: chị A đang đi lơn tơn ngoài đường thì có một người lạ mặt bỗng dưng xuất hiện, cúi xuống ngay trước mặt chị A lượm lên chiếc cà rá một/hai chỉ vàng gì đó. Rồi làm như vô tình mà hữu ý người nọ nhá nhá cho chị A thấy, rồi nói mình hên quá lượm được vàng rồi nè, rồi gạ gẫm chia chác. Họ nói khéo tới mất làm chị A mất cảnh giác hoàn toàn, hoặc, cũng có thể chị A thấy vàng sáng mắt nên thay vì tới tiệm vàng thử vàng, người lạ mặt đó khiến cho chị A cởi luôn chiếc nhẫn cà rá trên tay ra để cưa đôi hết sức hợp lý. Tới lúc ôm chiếc cà rá trên trời rớt xuống ra tiệm vàng bán thì hỡi ôi... vàng-giả-trăm-phần-trăm! Đó đó, cái kịch bản xưa như trái đất vậy đó, ở thế kỷ hai mươi mốt này, vẫn còn người bị gạt nha. Chị A đó không có ở đâu xa. Chỉ ở cách nhà tôi có ba căn à. Ta nói, má chỉ tức tối mà chửi chỉ mấy ngày trời nên cả xóm ai cũng biết. Chuyện xảy ra cũng mấy năm rồi nhưng tôi vẫn nhớ như in cái vụ lừa đảo kinh điển này ;)

4.
Nói chuyện bị gạt lại nhớ tới thằng bạn tôi. Nó cũng thân với thằng em tôi, hai thằng như hai cái hũ chìm, nói chuyện tiếu lâm nghe ghiền luôn. Tánh nó khoái cà rỡn, chọc ghẹo, nói hù nói gạt người ta, nhất là mấy chị em phụ nữ. Chỉ có một mình tôi là nó nói cỡ nào cũng không có gạt được, chính nó đã công nhận điều đó :). Dzậy mà cách đây chừng vài tháng, bữa đó hơn một giờ khuya, thằng em tôi mặt xanh lè gõ cửa phòng tôi đưa ra cái tin nhắn từ số điện thoại của nó, nguyên văn tôi còn nhớ "anh Nam ơi anh Nghĩa mất rồi". Mèn ơi tôi đọc xong bủn rủn tay chân. Hai chị em tôi thi nhau gọi lại số nó mà chuông cứ đổ không ai bắt máy. Gọi máy vợ nó cũng không bắt máy. Hai chị em cứ suy diễn lung tung hoài buộc lòng phải gọi thêm mấy đứa bạn. Ta nói, đứa nào cũng kêu trời kêu đất hỏi thiệt hay giỡn. Tới gần nửa đêm, một đứa cũng liên lạc được với chị của nó. Chị này phải chạy qua nhà nó kiểm tra, thấy nó xỉn nằm ngủ, chửi cho một trận. Sáng ra bà già nó chửi thêm một trân. Nguyên ngày hôm đó nó còn bị tụi tôi đứa nào đứa nấy gọi điện chửi te tua. Nó chỉ cười hè hè nói bữa nào đi nhậu nó tạ lỗi, tại thằng bạn nó cầm máy nhắn giỡn. Thấy thằng em tôi chửi rát quá nên nó từ chối tiết lộ danh tính thủ phạm thiệt sự đã làm chị em nửa đêm mất ngủ. Phải nói bữa đó tôi thức tới gần sáng, cứ nghĩ ngợi lung tung hoài kiểu như lỡ mai em chết anh có buồn không... ;)

5.
Nói chuyện đi đường lại lan man chuyện bị gạt. Chợt nhớ ra nên post lại truyện ngắn trăm chữ tôi viết đã lâu vừa có đi đường vừa có bị gạt ;)

Tối, anh thường ra Sài Gòn đón chị tan ca lúc mười giờ. Thấy ánh mắt ngong ngóng của chị từ xa, anh đưa một ngón tay lên: "Xe không cô?". Chị cười: "Xe". Anh dừng lại, bật khóa yên, nhón mông lên cho chị để túi xách vào, rồi ngồi xuống. Tự nhiên chị ré lên: "Êh, kẹt tay em!". Anh giật bắn người đứng dậy. Chị cười cười khoái chí: "Mặt vậy mà bị gạt". Anh cười cười nói tỉnh queo: "Bị gạt từ đầu rồi!". Chị ngẩn ra. Thấm ý. Cười rũ rượi về tới tận nhà.

6 nhận xét:

cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))

Xem thêm:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...