Thứ Ba, 20 tháng 9, 2011

Chàng ơi chàng, em yêu chàng lắm!!

Dzậy là đã đúng hai năm rồi, kể từ ngày tôi lần đầu gặp chàng. Thú thiệt, tôi đã phải lòng chàng ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ. Tôi không biết tình cảm của chàng dành cho tôi có nhiều như tình cảm mà tôi đã dành cho chàng không? Chàng chưa từng lên tiếng nói với tôi một lời nào... nhưng qua bao sóng gió gập ghềnh, dòng đời xô đẩy, bị người trong giang hồ dập dzùi, chà đạp... tôi đã luôn luôn cảm nhận được sự hiện diện của chàng ở bên cạnh tôi!
Chàng tận tình đưa đón tôi đi làm mỗi ngày.
Chàng kéo tôi đi gặp bạn bè, đi dạo mát, lang thang khắp hang cùng ngõ hẻm mỗi khi thấy tôi không vui.
Chàng quan tâm tôi từng chút một, từ chuyện nhỏ nhặt nhất. Chàng luôn biết tôi cần gì khi ở với chàng, chẳng bao giờ để tôi ướt mưa hay bụi bặm nắng nóng làm hại đến sức khỏe của tôi.
Chàng mang một cái tên mỹ miều như con gái nhưng chàng chưa bao giờ là một người yếu đuối. Trái lại, trong mắt tôi, chàng luôn mạnh mẽ và tràn đầy nam tính.
Chàng đã luôn nâng niu tôi, sẵn sàng đưa cánh tay ra cho tôi vịn, sẵn sàng im lặng một cách kiên nhẫn và đáng nể khi ở cạnh tôi những lúc tôi trống trải, buồn phiền.
Chỉ có chàng chịu ở lại cùng tôi khi tôi bị bỏ lại trong căn nhà trống vắng đó, để rồi đêm tới, khi tôi gần như hoảng loạn, chàng đã sẳn sàng để mở tung cánh cửa và cùng tôi rong ruổi trên đường vắng lúc giữa khuya để xoa dịu nỗi đau trong tôi.
Chàng rất thấu hiểu những giọt nước mắt của tôi vì tôi đã khóc rất-nhiều-lần, lúc tựa trên vai chàng ở ngoài đường, lúc gục xuống nức nở trên cánh tay chàng khi bước chân về căn nhà buồn bã đó.
Chàng đã theo tôi đến tận chân trời góc biển, chưa bao giờ nản lòng, chưa bao giờ bỏ cuộc.
Chàng chắc chắn không bao giờ có ý định bỏ rơi tôi giữa đường.
Chàng đã ở cạnh tôi, luôn luôn ở cạnh tôi, dù mưa gió cũng không thay đổi.
Chàng luôn luôn là niềm an ủi tột bậc của tôi. Chỉ có những khi ở cạnh chàng, tôi mới trở nên mạnh mẽ và tự tin. Chàng thật sự chưa bao giờ làm tôi phải phiền lòng, dù chỉ một phút.
Thời gian không xóa mờ đi kỷ niệm, chàng của tôi vẫn mạnh mẽ mà dịu dàng, hiền hậu mà nhẫn nại như ngày nào hai đứa mới quen nhau.
Hai năm rồi, chàng chưa bao giờ nói chàng yêu tôi... nhưng tôi có thể cảm nhận được tình yêu chung thủy, son sắt, thầm lặng của chàng.
Nhưng không chừng tôi sắp xa chàng tới nơi rồi? Chỉ nghĩ đến ngày đó, tôi đã thấy mình bấn loạn và đau đớn... Tôi biết phải làm gì đây?
Hãy nói với em, hãy cho em sự mạnh mẽ để có thể giữ chàng ở lại! Em thật sự muốn chàng ở lại, đừng bỏ em...

chân dung tôi & chàng :))

Note:  
Ngày mơi là một ngày đánh dấu ba cái cột mốc khó quên trong đời tôi, muốn ngó lơ cho qua cũng không được :). Nào là kỷ niệm hai năm quen biết chàng Attila, sinh nhật chồng và kỷ niệm chín năm lần đầu tiên tôi biết nhậu, đã say sưa nhậu mấy năm trời và ngậm ngùi bỏ nhậu mấy tháng nay :). Kể cũng chẳng dzui dzẻ gì, ba cái mà tôi yêu thích nhất trên đời đã hai mất một còn (nhưng ngay cả cái còn lại cũng sắp sửa ra đi theo tiếng gọi sơn hà nguy biến rồi). Heizz... cuối cùng mình cũng chỉ còn lại có cái mạng cùi...

1 nhận xét:

cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))

Xem thêm:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...