Thứ Ba, 27 tháng 9, 2011

Mình làm mình chịu

Đôi khi, tôi thấy đầu óc mình cứ mụ đi. Lực bất tòng tâm là điều có thật chứ chẳng phải mơ hồ. Không chỉ có mình tôi nhìn ra nhưng chỉ có mình tôi phải đối diện với sự thật đau lòng: phá sản chỉ là cái cớ...

Trưa thứ sáu, bạn học cũ của tôi tên T. gọi điện, bản gằn giọng: "mày định chừng nào mới qua tao?". Tôi ậm ờ, tối về tới nhà rồi tao làm biếng ra đường lắm, thôi để tối nay hoặc mai đi. T. lại hỏi gằn: "có chắc là tối nay hông?". Tôi ờ, chắc chắn mờ. T. lên giọng khủng bố: "mày nói là phải giữ lời à, tối nay tao nghỉ học ở nhà đợi mày qua, mày mà hông qua mày biết tao". Tôi kêu chời, có cần phải zậy hông? mày nhớ tao đến nỗi quẫn trí hả? T. nói mà hổng hề cười: tao phải gặp được mày, tại vì tụi tao cần phải biết đích xác chuyện gì đang xảy ra với mày, tại vì tụi tao đang nói về chuyện của mày, thấy tức mày lắm. Tôi cười haha, tao bình thường, có gì đâu, tao vẫn còn sống nhăn răng mà. T. vẫn hông cười xíu nào: tao đang nói chuyện với con N. nè, tụi tao đang chửi mày ngu nè... Và bạn hăm he là gặp tao đi rồi tao cho mày một loạt dẫn chứng để chứng minh mày ngu hơn người...

Được rồi, tụi bây nói sao thì tao nghe vậy. Hông có hề giận. Bạn bè mờ. T. còn phân bua: mày coi, nhiều khi mấy đứa kia hỏi thăm mày, tao chỉ biết nói chung chung à... tụi nó còn chửi tao, nói tao phải quan tâm mày nhiều hơn, sợ hông biết mày buồn nhiều hay ít mà cứ để trong bụng hoài sanh bệnh... quan trọng nhất bây giờ là phải dắt mày đi coi bói để mày giải khuây và có hướng gỡ rối (!?!?). Thiệt tình, bạn zí bè, nó biết mình hơi bị rối rồi nó còn mắng mỏ mình thậm tệ, nó cũng biết mình không hề thích coi bói, còn bắt ép :))

Tôi ghé nhà T. chơi, khác với vẻ nghiêm trọng lúc gọi điện, T. niềm nở với tôi thấy thương. T. vẫn vậy, lanh như két, khôn như ma le. Dù bị hăm he, tra tấn, dụ dỗ, khai thác triệt để, tôi vẫn hổng hé răng kể khổ với nó. Tôi chỉ nói tóm gọn cho T. nghe: tôi ly thân, phá sản, chán chỗ làm, hông có gì mới, hông có gì vui quá hay buồn quá... Tối đó, T. đã nói với tôi nhiều câu rất đỗi bình thường... nhưng cái sự bình thường đó làm tôi phải suy nghĩ... Dù, rất nhiều lần, tôi đã tự nhủ mình không nghĩ ngợi sâu xa làm gì nữa cho nó nhũn cái não của mình...

Sáng, vừa online, N. nhảy ra trước mặt hello, lâu lắm rồi mới thấy X xuất hiện. N. rối rít hỏi thăm tôi hàng vạn câu hỏi. Tôi cũng chỉ nói tóm gọn cho N. nghe. Bạn N. đã luôn luôn là người hiểu tôi nhất...vậy mờ hôm nay, N. tỏ ý nghi ngờ tôi, N. nói tôi chắc chắn còn điều gì đó giấu giếm không muốn chia sẻ với bạn bè. N. thẳng thắn chất vấn tôi nhiều câu làm tôi đờ đẫn cả người. N. đã nhìn thấu tôi qua ô cửa sổ chat nhỏ xíu. Tôi đã im lặng nhìn cái cửa sổ chat đó rất lâu, hổng khóc nổi... mà thú thiệt với N. rằng tôi đang rơi vào tình trạng bất lực. X-thật-sự-không-thể-làm-gì-hơn-trong-tình-cảnh-này. Có lẽ N. đã thở dài ở đầu bên kia, nên rất lâu sau mới nói được với tôi bốn chữ: phục-X-thiệt-đó! ...và sau đó N. hông thèm nhắc chuyện cũ nữa, nói chuyện khác, chuyện khác... :)

Tôi đã tự nhắc mình, rất nhiều lần, giờ chẳng phải là lúc rầu rĩ, chán nản hay tuyệt vọng. Đã lâu, tôi hổng muốn nhắc lại chuyện tình mùa ngâu của mình với bất kỳ ai. Tôi chưa hề nói với T., với N., với D. hay với bất kỳ ai quan tâm tôi, càng hổng có đủ can đảm để thừa nhận với chính mình: phá sản chỉ là cái cớ, phá sản chỉ là cái cớ!!

... Thì ra mình còn biết đau!
... Thì ra mình còn chịu đựng được đau (đớn)!
... Thì ra mình rất ghét bị đau!


Note:
1. Sáng, hậu đậu, làm rớt bạn Nokia từ trên bồn rửa tay xuống dưới sàn toilet. Tiêu. Bản đã bị hở môi và liệt hết nửa người. Bữa nay và ngày mai nữa, làm gì có thời gian để ghé Nokia Care.
2. Chiều, vừa chạy ra khỏi công ty, gần tới tượng ông THĐ, chàng Attila tự nhiên làm nư, im thin, lạnh nhạt với mình. Ve vuốt đủ kiểu chàng cũng không bớt giận. Vậy là nhờ bác xe ôm đưa hai đứa ra hãng SYM ở đầu đường THĐ. Bác ấy đẩy có một đoạn chút xíu từ Bạch Đằng qua Hàm Nghi tới đầu đường THĐ, zớt của mình hết một mớ hông rẻ. Vô hãng nó zớt mình thêm một mớ nữa. Thiệt tình!
3. Tối nay, ngày mai, ngày mốt, mình có ba ngày phải suy nghĩ và ra quyết định cho một vài việc liên quan đến vận mệnh sống còn của mình.
4. Mong mỏi giấc ngủ đêm nay đừng có mộng mị...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))

Xem thêm:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...