Thứ Bảy, 17 tháng 9, 2011

Tối mai ăn gì?

khuya lắc, còn thắc mắc...

Thất nghiệp thôi mà, có gì nghiêm trọng đâu. Thử hỏi ai sống ở trên đời này mà không có lúc thất bại, thất tình, hay thất nghiệp. Sông còn có khúc lắng (chìm), người cũng có lúc đắng (cay) mà... lo gì ngày mai mai sẽ lo... Với lại người làm được việc mà đàng hoàng như tôi, xin việc cái một. Nói không phải tự nịnh mình chứ: ai mướn được tôi cũng là phúc của họ :). Nhưng vấn đề là chẳng hiểu sao mấy ngày nay, trong người tôi cứ rối bời, rối tung (rối như cái nùi chỉ). Thiệt tình, vào lúc này đây, tôi chỉ khoái nghỉ ngơi xả láng, đi đây đó, phiêu bạt giang hồ một vài tháng... nhưng hỡi ôi... lý trí của tôi cho tôi hay: ít nhất cưng không thể thất nghiệp vào lúc này đâu cưng ơi :(

Đành lụi hụi chuẩn bị cho mình một cái kế hoạch B.

Không phải tôi sợ mình chết đói tới nơi, nhưng trong trường hợp xấu nhất, tôi sẽ được nghỉ việc nay mai. Tôi có thể ăn ké ngủ ké nhưng chắc chắn là tôi sẽ không có tiền trả nợ. Tôi không thể là kẻ giựt nợ vì tính tôi nào giờ luôn lấy chữ tín làm đâu. Tôi còn e là tôi ở không ăn rồi ngủ hoài mập như heo, xấu hoắc, nhìn hết muốn nhậu nữa, héhé (cái này lo hơi bị xa, nói ra thiệt xấu hổ, lâu rồi có được nhậu nhẹt gì đâu?). Không phải tôi sợ ai chê mình xấu (có ai thèm dòm ngó tôi nữa đâu?), chỉ sợ mình thấy có lỗi với bản thân mình... rồi xuống tinh thần, nản lòng chiến sĩ hay làm nhiều chuyện dại dột (hoặc bậy bạ) nữa... uổng phí nửa đời còn lại (ba chục năm nữa chứ ít gì :))

Bồi hồi nhớ lại một thời trẻ trung oanh liệt của mình. Mười tám tuổi, bước chân ra khỏi nhà đi làm phục vụ nhà hàng. Chưa tới một năm sau, nhờ thông minh, trung thực, nhanh nhạy lại viết chữ đẹp, giỏi tính toán nên được sếp tín nhiệm đưa vô quầy làm thu ngân. Làm thu ngân hơn một chục năm ở hai ba cái nhà hàng (làm hai job chứ hông phải nhảy việc nha), rồi rửa tay gác kiếm, dzìa nhà làm quản lý bán hàng, kiêm thiết kế đồ họa, kiêm marketing online, kiêm đủ thứ việc trên dưới trong ngoài... Gần hai năm, việc ở nhà (tưởng) ổn rồi, tôi lăm le trở lại chốn giang hồ. Tôi  đi phỏng vấn và được nhận vô mấy công ty bự như FPT, Megastar làm nhưng thời gian ngắn ngủi, nên coi như không tính. Lúc đó, tôi mới mở mang cái đầu mình, thấy công ty bự gì mà í ẹ quá, chỉ có tiếng mà không có miếng.. Tôi chỉ làm trưởng nhóm và giám sát nhưng thấy tội cho mấy em sinh viên non nớt bị chèn ép quá nên mới nói lời tạm biệt họ. Được một cái là lúc tôi bỏ việc ở mấy chỗ đó đều được nhỏ giám đốc điều hành và nhỏ trưởng phòng nhân sự (trẻ măng) gọi điện hỏi thăm: sao chị không làm giúp em??

Tôi làm công ty hiện tại được hơn hai năm, cũng nhờ mối nhân duyên chị em thôi. Trước đó, sếp cũ rất thân với tôi lúc còn làm ở nhà hàng, giờ làm ở công ty mới nên mấy lần kêu réo dzìa làm, nhưng tôi còn quản lý cửa hàng ở nhà nên lần chần chưa muốn đi. Vừa đúng lúc, thấy nhỏ này muốn bôn ba giang hồ trở lại liền tìm cách chiêu dụ "về công ty làm quản lý văn phòng cho chị nha". Cardvisit ghi chức danh: "trưởng phòng hành chính nhân sự", nhưng thật ra tôi có từng làm qua cái này bao giờ đâu. Sếp nói quả quyết: "em làm được mà, dạo này công ty càng lúc càng mở rộng, chị cần làm việc với người mà chị tin tưởng". Héhé, nói vậy là chị tin tôi lắm, vậy là tôi đầu quân dzìa làm với chị. Công ty cũng không có lớn lắm, tôi được cho đi học mấy khóa về nhân sự, cộng thêm tinh thần chịu khó học hỏi nên bây giờ mọi việc văn phòng hành chính nhân sự đối với tôi rất nhẹ nhàng và dễ dàng. Chưa nói là với một đống kiến thức tôi mày mò tự học từ thời quản lý cửa hàng vi tính đã đem lại lợi ích cho công ty không biết bao nhiêu mà kể...

Gần đây, công ty xuống dốc trầm trọng do boss của tôi gặp vô số chuyện gia đình không may, bị kiện tụng um sùm, rồi mấy sếp hục hặc với nhau, rồi kinh doanh khó khăn, giảm doanh thu, tăng áp lực, v.v... Ai mà không biết thời buổi kinh doanh khó khăn, có lúc vầy lúc khác, cũng như ai đi làm mà không cần lương, nhưng cái cách mà người ta đối xử với nhau quan trọng hơn đồng tiền. Tiếc là chị em tôi hiểu mà boss của tôi (vì quá giàu có mà vẫn coi đồng tiền bự hơn bánh xe bò nên) hông có hiểu... Hôm kia, hai chị em nói chuyện, sếp yêu quý của tôi quyết định sẽ nghỉ việc và động viên tôi rằng: tôi là nhân sự chủ chốt (với lại thiếu công ty một đống nợ - tôi vẫn còn nhớ mà) nên chắc chắn sẽ được giữ lại đến phút cuối... Chưa biết MX tôi có sống nổi qua con trăng này hông!?!?

Thật ra, tôi cũng có lên cho mình một kế hoạch B rồi, đâu có ở đó mà ngồi đợi người ta cho mình ra rìa. Tôi đang cân nhắc giữa hai con đường có lá me bay... Một là tiếp tục đi làm như một nhân viên văn phòng, làm giờ hành chính sáng đi chiều dzìa, có danh có phận, có chế độ đãi ngộ đoàng hoàng ổn định. Hai là toàn tâm toàn ý kinh doanh riêng. Tôi đã từng nói tôi có cả đống ý tưởng kiếm tiền ở trong đầu... nhưng hổng hiểu sao đến giờ tôi vẫn chưa có đủ nhiệt tình để làm... Dù đã có đứa em họ đại gia rất có hứng thú với ý tưởng kinh doanh của tôi lên tiếng đòi bảo kê: "chừng nào chị có hứng thú trở lại, chỉ cần hú em một tiếng..."

Mèn ơi, hứng thú ơi là hứng thú, mày đang ở đâu???

*tựa đề nhái theo phim Tối nay ăn gì (đang chiếu trên SCTV17 :))

2 nhận xét:

  1. chị iu cho em hỏi tối nay chị ăn gì vậy? -.~

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. hi bé, chị nghe tên bé thấy quen quen nha, hông biết có phải bé Chi iu dấu của chị hôn??? ;) trả lời câu hỏi của em: tối hôm qua chị ăn bún bò chay, còn tối nay ăn gì thì chưa biết ^^ (cám ơn đã hỏi thăm nha cưng)

      Xóa

cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))

Xem thêm:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...