Tôi đã làm mọi thứ bằng cái tâm của mình, không nề hà, không toan tính thiệt hơn.. để cho mỗi người trong chúng tôi thấy tất cả những gì đã xảy đến không còn là một tảng đá đè nặng trong lồng ngực. Tôi đã làm tất cả, không chỉ vì bản thân, mà còn vì mọi người trong đại gia đình mình, những người sống bằng đức tin, luôn lạc quan và muốn người nhà của mình sống vui vẻ. Quan trọng hơn, tôi chỉ muốn dịu dàng nắm lấy tay bạn của tôi, xoa dịu nỗi buồn của bạn, muốn bạn biết rằng tôi tin tưởng bạn và hết lòng ủng hộ bạn trong lúc khó khăn chật vật này.
Tôi cũng đã nhìn thấy sự cố gắng ở bạn. Tôi cảm nhận được cái tâm và cả nỗi niềm sâu lắng của bạn. Tôi đánh giá cao sự hiểu biết và thông minh hơn người của bạn. Tôi trân trọng bạn, đã đối đãi với bạn như người bạn thân nhất của tôi. (Bạn cũng đã đối với tôi y như vậy mà!?). Những khoảnh khắc hạnh phúc khi ở bên bạn y như ở trong mơ. Chỉ có những câu chuyện nhẹ nhàng hài hước. Chỉ có ánh mắt rạng ngời lạc quan. Và nụ cười làm bừng sáng cả khuôn mặt của bạn và tôi. Chỉ có chat chit, hẹn hò, ăn khuya, tán dóc và vui vẻ...
Nhưng, một lần nữa, tôi lại cảm thấy mình bất tài bất lực bất xứng bất bình. Có thể lỗi không phải là lỗi của bạn hay là lỗi của tôi. Chỉ là tôi đã ráng nhìn đời bằng sự lạc quan và bằng niềm tin yêu. Chỉ là tôi muốn đơn giản hóa những phức tạp, giằng co, rối rắm, mệt mỏi của phận người. Chỉ là tôi thấy khó chịu khi sự phản trắc, giả dối, cố chấp, ích kỷ vẫn hiển hiện. Nhưng thật sự mà nói, những cái đó không đáng sợ bằng sự yếu đuối của phận người. Tôi biết cả tôi và bạn đều ngày đêm chống chọi lại sự yếu đuối ở trong lòng mình. Sự yếu đuối của tôi làm tôi quay quắt khổ sở nhưng chính sự yếu đuối của bạn, một người bạn mà tôi tin yêu, đã khiến tôi sợ hãi, chùn tay, và muốn bỏ cuộc, ngay bây giờ, không lưỡng lự nữa!
Bấy lâu nay, tôi đã làm một việc quá sức mình :(.
Có lúc, tôi ngỡ như mình đã có thể xoay chuyển tình thế. Có lúc, tôi ngỡ như mình đã có thể thu phục được lòng người. Có lúc, tôi đã mơ thấy ngày cả bạn và tôi lành lặn trở về và nhìn mọi thứ đã qua "chỉ là cơn mộng thôi". Nhưng dù là mơ hay là thật, đối với tôi, từ bây giờ, tất cả thật sự sẽ chỉ là một cơn mộng...
Tôi không thể làm một người yếu đuối nữa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
cám ơn bạn đã ghé qua blog này.
sự hiện diện của bạn (ở đây) là niềm vinh hạnh cho (MX) tôi ;))